Nói thế nào nhỉ, thoạt nhìn thì ai cũng tưởng thanh kiếm kia là một cái que cời lửa đã gỉ sét đen xì.
Vương Đức liếc nhìn nó, suýt chút nữa đã bật cười.
Một thứ xấu xí như vậy mà Triệu gia cũng dám lấy ra, đúng là không biết xấu hổ, theo như lão ta thấy thì thanh kiếm đó chẳng có chút tính khiêu khích nào.
“Thanh kiếm này...!tên là Ô Nhạc”.
Lão Tôn bước ra, lấy thanh kiếm từ tay của Võ Nhị.
Rất rõ ràng, ông ấy sẽ là người dùng thanh kiếm này để đấu với Vương Đức.
“Vương huynh, mời”.
Lão Tôn cầm kiếm đứng sừng sững.
“Rác rưởi”.
Vương Đức không che giấu sự khinh bỉ, cầm kiếm lao tới chém.
Keng!
Lão Tôn cũng không hề yếu, nhanh chóng giương kiếm lên.
Không ai được phép dùng đến chân nguyên.
So kiếm rất đơn giản, muốn xem thanh kiếm nào sắc bén hơn, chỉ cần cho chúng va chạm tại chỗ là có thể phân cao thấp ngay.
Keng! Keng!
Hai thanh kiếm va chạm nhau dưới sự theo dõi của mọi người, ngay khi tiếng kim loại va vào nhau vang lên thì những tia lửa cũng bùng lên dữ dội.
Lão Tôn lùi lại.
Vương Đức cũng vậy.
Thanh kiếm Ô Nhạc của Triệu gia vẫn còn nguyên vẹn, trong khi thanh kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bị đánh bể ra một khoảng hở.
Không sai, nó đã bị đánh bể ra một khoảng hở không nhỏ.
Mọi người đều nhìn thấy những mảnh vỡ của kiếm Hàn Sương bay ra ngoài, tiếng của những mảnh vỡ rơi xuống đất cũng khá rõ ràng.
“Chuyện này...”
Người trên phố sững sờ, chắc chắn là họ không nhìn nhầm, trong trận phân định thắng bại này, kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bại trận, bị kiếm Ô Nhạc của Triệu gia đánh bể.
Đúng như mong đợi.
Triệu Bân xách một bầu rượu, không thèm nhìn tới kết quả, tuy kiếm Hàn Sương kia không tệ, nhưng cũng chẳng phải là thứ gì tinh túy, kiếm Ô Nhạc của hắn mặc dù có vẻ ngoài không ưa nhìn, nhưng chất liệu tạo thành vô cùng tinh túy, không lẫn tạp chất.
“Chuyện này...!làm sao có thể”.
Vương Đức ngẩn người không kịp phản ứng, nhìn thanh kiếm trong tay mình mà không thể tin nổi, khoảng hở của thanh kiếm bị đánh vỡ lúc này trông vô cùng chói mắt.
“Thanh kiếm đó nhất định không phải của Triệu gia các ngươi, nhất định là các ngươi đã mượn ở nơi khác để che mắt mọi người”.
Đám sai vặt của Liễu gia quát lên, mấy tên này không hề ngu, cũng không phải là không có khả năng Triệu gia đi mượn kiếm để giữ thể diện.
"Nếu các ngươi nghĩ như vậy thì cứ vào trong mà chọn thử xem có món nào tệ hơn không".
Triệu Bân vẫn thản nhiên nói.
Vương Đức hừ lạnh một tiếng, vội vàng tiến vào trong, muốn tìm ra được chút manh mối.
Một hồi lâu cũng không thấy lão ta trở ra.
Cho tới khi lão ta trở ra, lão ta thật sự cảm thấy rất nhục nhã, lão ta cũng là quản lý của một cửa hàng binh khí, đã từng duyệt qua vô số binh khí chất lượng khác nhau, lão ta có thể tự nhìn ra được binh khí của Triệu gia quả thực phi phàm, thanh kiếm Ô Nhạc mà Võ Nhị lấy ra kia đúng là thứ hàng kém nhất trong số này.
Ngay cả thanh kiếm tệ nhất mà kiếm Hàn Sương của lão ta cũng không thể chống đỡ nổi, nếu như Triệu gia lấy ra những món khác, lão ta chắc chắn sẽ còn thất bại thảm hại hơn.
Bất ngờ, thật quá mức bất ngờ.
Cứ tưởng là toàn thắng, ai mà ngờ Triệu gia lại đào được ở đâu nhiều binh khí tốt đến như vậy.
“Không chọn được món nào tệ hơn sao?”
Lão Tôn khoanh tay liếc nhìn Vương Đức, sự phách lối ngạo mạn lúc đầu của Vương Đức đã xẹp xuống từ lúc nào.
“Bọn ta thực sự không thể tìm thấy món nào tệ hơn nữa”, Võ Nhị thành thật nói.
“Hay là bọn ta đi tìm một cái que cời lửa thật đi?”
Dương Đại cũng nhịn cười, trịnh trọng nói.
“Họ đang nói cái gì vậy?”
Đám người trên phố nhướng mày, già trẻ ba người này đang nói như hát, kẻ tung người hứng vô cùng nhịp nhàng.
Triệu Bân không thèm nhìn, chỉ ngẩng đầu uống một ngụm rượu.
So kè binh khí hả, muốn so nữa thì cứ tới đây! Ta chưa lấy ra kiếm Long Uyên là đã chừa mặt mũi cho các ngươi lắm rồi.
“Đi”.
Vương Đức phất áo choàng, ảo não rời