Uỳnh! Đùng! Uỳnh!
Tiếng nổ liên tục vang lên, lôi quang bắn ra tứ phía.
Ưm! !
Ông già áo đỏ khẽ “hừ” một tiếng, bao nhiêu lôi quang khiến hai mắt ông ta tối thui.
Thực tế chứng minh rằng đôi lúc pháo lôi quang có lợi hơn cả bùa nổ.
Mà chỉ trong vài khoảnh khắc, Triệu Bân đã lao lên một ngọn núi nhỏ, vọt người nhảy xuống, khi ở giữa không trung, hắn cắn đầu ngón tay, ấn vào hư không.
Là thuật thông linh, giới hạn thời gian đã hết.
Đại Bằng vừa mới quay về không lâu đã bị gọi ra, hắn tính toán rất chuẩn xác, Đại Bằng cũng đến rất kịp thời, đón ngay được hắn, không lệch tí nào.
“Đi, đi mau!”
Triệu Bân ho ra một búng máu tươi, phất tay dán hai lá bùa tốc hành lên thân mình Đại Bằng.
Cạc! Cạc!
Đại Bằng tâm ý tương thông, lập tức giang cánh lao vọt lên trời như một bóng đen.
“Thuật thông linh?”
Hai mắt lão già áo đỏ khẽ nheo lại, ánh mắt cũng thâm sâu hơn.
Con quạ đen to xác kia càng nhìn càng quen nhỉ, ông ta từng gặp qua ở bên ngoài thành Vong Cổ rồi.
Hiển nhiên, ông ta cũng tham gia phiên đấu giá của thành Vong Cổ.
Mà trận đại chiến của Triệu Bân và Nghiêm Khang, ông ta cũng có mặt ở đó.
“Triệu Bân!”
Ông già áo đỏ cười khẩy, nhận ra con chim kia là nhận ra Triệu Bân.
“Ngăn nó lại!”
Ông ta