Triệu Bân rất thê thảm, giống như một người mới vừa tắm máu, hắn lảo đảo lùi về sau, mãi cho đến khi đụng vào một vách đá thì mới khom lưng ho ra một ngụm máu, ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa.
“Chạy đi, sao không chạy nữa đi!”
Ông già áo đỏ bước ra từ trong bóng tối, nhếch môi, cười với vẻ rất nham hiểm.
Dưới ánh trăng, cặp mắt già nua đáng sợ nằm trong hai hốc mắt hõm sâu như phát ra ánh sáng màu máu.
“Nếu ông giết ta thì nhà họ Triệu sẽ không tha cho ông đâu”, Triệu Bân hừ một tiếng lạnh lùng.
“Rừng núi hoang vu, sẽ không có ai biết ta đã giết ngươi đâu!”.
Ông già áo đỏ cười nham hiểm, ánh mắt như sáng lên.
Ông ta đã coi Triệu Bân như một kho tàng, đừng nói những thứ khác, chỉ mấy tấm bùa tốc hành và bùa nổ không thôi thì cũng đã rất quý giá rồi.
Triệu Bân không nói gì, âm thầm bấm ấn quyết trong tay áo.
Đó là ấn quyết thuật ngự kiếm, nhưng hắn không dùng Tử Tiêu và Long Uyên…
Hắn đang dùng một thứ khác.
“Ra đây, ra đây cho ta!”
Triệu Bân thầm hét lên trong lòng, đó là tiếng gào thét từ linh hồn.
Thắng hay thua đều trông hết vào lần này.
Khổ nỗi thứ đó quá nặng, khó mà điều khiển được, vì vậy, võ hồn của hắn đã phải chịu phụ tải rất lớn, thất khiếu đều chảy máu, người ngoài nhìn thấy cũng cảm thấy hãi hùng.
“Nể mặt Triệu Uyên, cho ngươi được chết nhẹ nhàng!”
Ông già áo đỏ cười đầy ẩn ý,