Còn Triệu Bân có đáp lại hay không, ông ta không quan tâm.
“Ông là tiền bối, ông nói gì cũng đúng hết!”, Triệu Bân cười, hắn chỉ chờ cái này, đấu có thêm tiền thưởng! Đây đã là luật bất thành văn rồi, dù Khô Sơn không nói thì hắn có muốn thêm được đâu? Khó mà có được cơ hội tốt thế này, phải có chiến lợi phẩm mới được.
Ví dụ như, ngọn lửa của Khô Sơn.
Khô Sơn đã khẽ nhíu mày, ông ta đồng ý, Triệu Bân đồng ý rồi sao?
“Biết rõ sẽ thua, sao còn đồng ý thêm tiền thưởng?”
Bên dưới cũng có người ngạc nhiên, thật sự không biết Triệu Bân lấy tự tin ở đâu ra.
“Tiền bối?”
Triệu Bân thấy Khô Sơn không nói gì, thử gọi một tiếng.
“Nếu ta thắng, cửa hàng binh khí của Triệu gia sẽ thuộc về Liễu gia!”
“Nếu ngươi thắng thì cửa hàng binh khí của Liễu gia sẽ thuộc về Triệu gia!”
Khô Sơn bình tĩnh nói.
“Vậy sao không cược lớn thêm một chút”, Triệu Bân cười.
“Hả?”
“Cộng thêm ba mươi vạn lượng và ngọn lửa của mình!”
Ồ!
Triệu Bân vừa nói ra, đám đông đã giật mình hoảng sợ, bọn họ vốn nghĩ rằng Khô Sơn quyết đoán, không ngờ Triệu Bân còn tàn nhẫn hơn! Một cửa hàng binh khí, địa hỏa bản mệnh, ba mươi vạn lượng bạc, đây chắc chắn là cược giá bán người rồi!
Phía bên này, Triệu Bân đã bày ra hỏa diễm.
Ngọn lửa tối đen như mực, nhưng vẫn rất bá đạo, lơ lửng trong lòng bàn tay, vặn vẹo đốt không khí, ngươi tinh tường chỉ cần liếc một cái là biết đây là một ngọn địa hỏa, hơn nữa còn rất bá đạo.
Nói thật thì, Khô Sơn cũng có chút ngạc nhiên.
Thế nhưng, ngọn địa hỏa của Triệu Bân rất hiếm