Tại sảnh lớn Triệu gia.
Triệu Uyên cùng hai hàng trưởng lão của gia tộc đều đang ngồi ngay ngắn, sắc mặt vô cùng âm trầm ảm đạm.
Trong đại sảnh, Triệu Bân đứng yên như một pho tượng lặng câm, mái tóc dài xộc xệch che khuất nửa gương mặt của hắn, lòng bàn tay hắn chảy máu, màu máu tươi còn đỏ hơn cả màu của y phục tân lang.
"Nhục nhã, thật quá nhục nhã".
Đại trưởng lão Triệu gia quát lên, đập bàn một cái.
"Đích thân tới đó mà cái tên Liễu Thương Không cũng chẳng thèm xuất hiện".
"Sử dụng Thiên Tông làm lá chắn, thật đáng hận".
“Chuyện đã kết thúc rồi, có nói thêm cũng vô dụng”, Triệu Uyên trầm giọng nói, ngăn cản những cơn thịnh nộ đang bốc lên trong sảnh lớn.
"Là con đã khiến cho Triệu gia phải mất mặt!"
Triệu Bân quỳ phịch xuống đất.
“Không trách con, cứ đứng dậy nói chuyện”, Triệu Uyên nở nụ cười gượng gạo.
"Hắn đã không còn là võ tu, cũng nên sớm rút lại vị trí thiếu chủ của hắn, tránh để người ngoài chỉ trỏ bàn tán Triệu gia ta", đại trưởng lão liếc nhìn Triệu Bân, rồi lại liếc về phía Triệu Uyên nói: "Đường đường là trưởng tộc, ông còn muốn thiên vị tới lúc nào nữa?"
“Vội vàng như vậy, ông là đang có ý muốn để cho con trai nhà mình leo lên vị trí đó đúng không?”, Triệu Uyên hừ lạnh một tiếng nói.
“Chẳng lẽ ta phải giao tương lai của Triệu gia cho một tên phế vật?”, đại trưởng lão đột nhiên quát lên một tiếng, rất nhiều trưởng lão khác cũng tỏ ra hung hăng, chỉa mũi dùi về phía Triệu Uyên ép buộc.
"Các người..."
"Ta xin nhường lại vị trí thiếu chủ".
Triệu Bân bình thản nói, hắn bây giờ đã thân tàn ma dại, cố giữ lại vị trí thiếu chủ cũng chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng hơn là hắn không muốn khiến cho cha của mình phải khó xử, ông ấy đường đường là trưởng tộc, nếu cứ thiên vị hắn quá mức thì chắc chắn sẽ chọc giận mọi người.
“Cũng biết điều đấy”, đại trưởng lão ngồi ngay ngắn lại nói.
"Đủ rồi".
Triệu Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm của trưởng tộc.
Đại trưởng lão cũng toát ra khí thế mãnh liệt, không hề bị lấn át, lão ta bị đè nén mười mấy năm, sớm đã muốn tạo phản.
Ầm ầm!
Một bên là đại trưởng lão, một bên là trưởng tộc, đối chọi vô cùng gay gắt, khiến cho bầu không khí như chỉ chực chờ nổ tung.
"Triệu Bân".
Khi hai bên đang đối đầu gay gắt, thì bỗng nhiên có tiếng gọi.
Liễu Tâm Như đến, nàng dựa vào tường mò mẫm lối vào đại sảnh.
Thấy vậy, sắc mặt của tất cả các trưởng lão đều trầm xuống, lại nghĩ đến chuyện Triệu gia vừa bị sỉ nhục, bao nhiêu năm nay họ chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, nếu không phải vì tình cảnh không đúng lúc, họ nhất định sẽ một chưởng giết chết Liễu Tâm Như.
Triệu Uyên muốn nói lại thôi, tuy tức giận nhưng cũng chỉ thở dài.
Cô gái này cũng là người đáng thương, được sinh ra vì Liễu Thương Không say rượu sủng hạnh một tỳ nữ, vừa sinh ra đã bì mù lòa khiến cho Liễu Thương Không vô cùng tức giận, lão ta cho rằng tỳ nữ hèn mọn kia đã làm bẩn huyết mạch của Liễu gia cao quý.
Vì chuyện này mà lão ta cũng chưa bao giờ để ý đến mẹ con họ.
Mẹ của Liễu Tâm Như chết trong buồn khổ, Liễu Thương Không cũng chưa từng liếc mắt nhìn tới.
Có người mẹ thân thế hèn mọn, bản thân lại là người mù, cơ thể yếu ớt, từ nhỏ đã sống trong cảnh bị bỏ rơi, bị ức hiếp, là tiểu thư của Liễu gia mà bị đối xử như một tỳ nữ, thậm chí ngay cả tỳ nữ cũng không bằng, nếu không phải sợ mất mặt thì Liễu Thương Không từ lâu đã đuổi nàng ra khỏi Liễu gia rồi.
Hôn lễ ngày hôm nay, nói là gả con gái, nhưng thực chất là muốn vứt bỏ nàng.
Đời này của nàng chính là ví dụ tốt nhất của sự bi thảm!
Triệu Uyên nhìn về phía Triệu Bân, bất kể là âm mưu gì, thì Liễu Tâm Như cũng đã gả cho hắn.
Nếu đã gả cho hắn thì chính là vợ chính thức của hắn, muốn giữ lại hay muốn đuổi đi cũng phải dựa vào quyết định của hắn mới được.
Không nói một lời, Triệu Bân chậm rãi đứng dậy, kéo Liễu Tâm Như ra khỏi sảnh lớn, có lẽ do hắn đi quá nhanh khiến cho Liễu Tâm Như không theo kịp, nên nàng suýt ngã mấy lần.
Bàn tay nhỏ bé của nàng bị siết rất đau, nhưng nàng cũng không dám lên tiếng.
Hắn kéo nàng đi thẳng tới cổng sau Triệu phủ.
Triệu Bân dừng lại, đẩy Liễu Tâm Như ra ngoài, lạnh lùng nói: "Cô...!bị bỏ rồi".
"Xin đừng đuổi ta đi".
Gương mặt của Liễu Tâm Như đã tràn đầy nước mắt, nàng sợ hãi, lóng ngóng quay người lại, nhưng cổng sau đã đóng từ lúc nào.
"Xin chàng, đừng đuổi ta đi mà".
Trong bóng tối, tiếng khóc xé lòng vang lên.
Triệu Bân làm như không nghe thấy, đã đi càng lúc càng xa, tuy biết đây không phải là tội lỗi của Liễu Tâm Như, nhưng nàng vẫn chính là người của Liễu gia.
Hắn hận Liễu gia, hận tất cả mọi người của Liễu gia.
Trong số đó, có cả tân nương mù của hắn.
Trở lại phòng tân hôn, hắn đóng chặt cửa, trút rượu vào miệng một cách tuyệt vọng.
Đêm càng sâu, khung cảnh càng tịch mịch.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân đẩy cửa đi ra cổng sau một lần nữa.
Ở ngoài cổng sau, Liễu Tâm Như đang ngồi co quắp dưới chân tường, ôm đầu gối, run như cầy sấy.
"Ta biết, ta chỉ là một người mù, không xứng làm vợ của chàng".
Trong đêm lạnh giá, tân nương lẩm bẩm nghẹn ngào.
Có lẽ, tất cả