Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần, gương mặt đen lại, sao cứ mỗi lúc có đại sự gì là cô đều phải chen chân vào thế! Vất vả lắm mới có thể áp chế bọn họ, thế mà chỉ vì một câu nói của cô đều tan hoang hết cả.
Hơn nữa, bây giờ ta còn bị người ta gán cho cái danh háo sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
"Hôm nay sắc trời không tệ".
Nguyệt Thần hai tay nâng gò má, chỉ lo nhìn lên trên bầu trời, xem như không nhìn thấy gương mặt đang đen lại của Triệu Bân.
Sư phụ như cô ta, lúc nào cũng phải phá hoại chuyện tốt của hắn.
Keng!
Kiếm đã rút ra, Liễu Như Nguyệt xông lên đài.
Bị sỉ nhục như vậy, làm sao cô ta có thể bỏ qua.
Thấy vậy, Triệu Bân liền bỏ chạy, có lẽ là do quá hấp tấp, cho nên hắn bị trượt chân té lăn lóc, phải bò dậy lau máu mũi rồi mới tiếp tục chạy.
Vèo! Vèo!
Không thể không nói, kỹ năng chạy trốn của người này thật vô cùng bá đạo.
"Chạy đi đâu".
Liễu Như Nguyệt chém ra, mười mấy đạo kiếm khí càn quét tới.
"Không phải do ta nói".
Triệu Bân trong nháy mắt rút giẻ lau ra nói một câu, nhưng đã bị chặn lại, mười mấy đạo kiếm khí nguy hiểm đánh tới, hắn vội vàng tránh qua, cảnh giới Chân Linh đánh với Thiên Linh thể, chiến lực chênh lệch quá nhiều, bị đánh trúng chắc chắn sẽ rất thê thảm.
"Đứng lại đó".
Thân pháp của Liễu Như Nguyệt cũng quỷ quyệt khó lường.
Không phải ngươi nói, chẳng lẽ là quỷ nói?
"Cứ xem ta là quỷ đi".
Nguyệt Thần hít sâu một hơi nói lớn.
Keng! Keng! Bang!
Ồn ào nổ ra, một người đuổi một người