Triệu Bân ho một tiếng gượng gạo, ngồi xuống bên cạnh Liễu Tâm Như, tay cầm một quả trái cây lên, bóc vỏ rồi cắt ra thành từng miếng nhỏ giống như trước đây và đút cho vợ ăn.
Đây là một ví dụ điển hình của việc thể hiện tình cảm.
Nhưng dường như có một số việc không thể nào giải thích rõ được.
Liễu Tâm Như cười khẽ.
Nàng vẫn giống như trước đây, không quan tâm việc Triệu Bân có bao nhiêu phụ nữ.
“Lạ không?”
“Lạ!”
Chư Cát Huyền Đạo khoanh hai tay lại, lão mập thì vuốt râu, họ cứ cảm thấy có gì đó không đúng, cứ cảm thấy mấy ngày nay Triệu Bân cứ như bị con ma ngốc nghếch nào đó nhập vào người, rất buồn cười!
Có điều, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Triệu Bân có muốn vứt bỏ cũng không vứt bỏ được cái biệt danh “tình thánh” nữa rồi.
Ai bảo hắn có một sư phụ tốt thế làm gì.
“Ra giá đi!”
Khô Sơn cũng có ở đó, ông ta ngồi xếp bằng một mình dưới gốc cây cổ thụ, ông ta đang nói với Triệu Bân.
Ông ta không muốn ở lại chỗ quỷ quái này nữa đâu.
Vẫn là câu nói đó, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đều là chuyện nhỏ.
“Tiền bối ở lại một tháng là được rồi!”
“Một tháng sau, nếu tiền bối muốn đi thì vãn bối hoàn toàn không ngăn cản!”
“Nói thật không?”
“Đương nhiên!”, Triệu Bân nói câu đó rất sảng khoái nhưng cảm giác ép buộc lại len lỏi vào trong bầu không khí lúc nào không hay.
Miệng thì nói tốt vậy thôi nhưng sự thật đằng sau là hắn đang tìm cách làm sao dụ dỗ Khô Sơn, tên tuổi của Hồng Uyên rất hữu dụng.
Trông Khô Sơn có vẻ bối rối.
Từ khi ra khỏi hội trường, ông ta luôn tưởng rằng chuyện này còn khó hơn lên trời, nhưng bây giờ xem ra có vẻ rất nhẹ nhàng.
Ở lại một tháng, dù phải ngày đêm giúp đỡ Triệu Bân