Cái được gọi là bùa lôi quang khá tương tự như pháo lôi quang, là thứ cần thiết khi chạy trốn.
Lúc ném ra như vậy, lập tức sẽ bắn ra lôi quang, người nào không chú ý đến sẽ bị mù mắt.
Những bùa chú như vậy không hề bán trên thị trường.
Về phần pháo lôi quang, cơ bản là chợ đen có nhưng lại rất đắt tiền, không phải trong túi càn khôn của hắn có mấy chục cái sao? Theo lý đó, bùa lôi quang còn đắt hơn đạn lôi quang, nếu muốn mua thì cũng không tìm được ở đâu cả.
Nhưng điều này không quan trọng.
Điều quan trọng chính là, bây giờ Triệu Bân đang rất khó chịu, khóe mắt chảy máu không ngừng.
Đến bây giờ trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt.
Hắn điều động chân nguyên, dồn về một vị trí, từng tia thanh mát tràn về như một dòng suối trong vắt, nuôi dưỡng mảnh đất khô cằn.
Rất lâu sau, Triệu Bân mới có thể nhìn thấy mọi thứ một cách mơ hồ.
Thế nhưng, tầm nhìn rất mờ, không chỉ lóa mắt, mà còn rất chóng mặt.
“Đây chắc chắn không phải đồ Thanh Dao đưa”.
Triệu Bân loạng choạng, giọng điệu khá lạnh lùng, hắn không thù không oán với Thanh Dao, đối phương cũng không có lý do gì dùng bùa lôi quang hại hắn, hơn nữa còn là bùa lôi quang có cấp bậc không hề thấp.
Rõ ràng có người giả danh Thanh Dao lừa hắn.
Chỉ trách Triệu Bân quá bất cẩn, buông lỏng cảnh giác.
“Tú Nhi, cô có thể thấy ai không?”, Triệu Bân hỏi.
“Ba nét ngang một nét dọc!”
Nguyệt Thần lười biếng nói, mặc dù không quan tâm đến chuyện của cửa hàng binh khí, nhưng người đưa hộp ngọc lúc nãy, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng là kẻ đó đã dịch dung, trên người còn mặc một chiếc áo choàng đen, gã cứ nghĩ là mình che giấu rất giỏi, nhưng trong mắt cô ta lại không thể che giấu được gì.
“Ba nét ngang một nét dọc!”
“Chữ Vương!”
“Vương Dương?”
Triệu Bân lẩm bẩm vài lần, nhìn về phía Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần không trả lời, xem như ngầm thừa nhận câu trả lời này.
“Tốt, rất tốt!”
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, cầm theo Long Uyên rời đi.
Hay cho tên Vương Dương, rất dũng