Bên này, Triệu Bân đã quét sạch không còn một mống, sau đó lại trốn vào lòng đất, lấy ra một xấp bùa nổ liên tục chôn xuống đất, muốn tìm một cơ hội thích hợp để khai nổ.
Mà đây cũng chỉ là bước mở đầu.
Vương gia chú trọng vào dược liệu, cho nên cũng không chỉ có một cửa hàng này.
Chỉ có điều, cửa hàng khác không hề treo bảng hiệu của Vương gia, thế nhưng đều là sản nghiệp của Vương gia cả.
Điều này hắn nghe được khi còn là thiếu chủ Triệu gia.
Hắn đã biết như thế thì làm sao có thể bỏ qua được.
Không làm ngươi đổ máu một chút thì ngươi không chịu nhớ lâu.
Ăn trộm, hắn vô cùng chuyên nghiệp.
Quầy thuốc thứ hai, hắn cũng quét sạch không còn thứ gì.
Cũng như quầy thuốc thứ nhất, hắn cũng chôn lại dưới đất rất nhiều bùa nổ.
Tới khuya hắn mới trở về cửa hàng binh khí.
Khóa chặt cửa phòng, hắn kiểm lại chiến lợi phẩm, mấy thứ như linh dịch hắn đều rót vào hồ lô tím vàng, còn đan dược hắn trộm được chừng hơn mấy chục cân, sau này trong một khoảng thời gian dài hắn cũng không cần mua thêm nữa.
Những thứ còn lại chính là dược thảo.
Không thiếu dược thảo trân quý, hắn đều giữ lại cho mình dùng, đợi hắn dung hợp ra thiên hỏa, đợi hắn trở thành luyện đan sư, thì những thứ dược thảo này đều là nguyên liệu cần thiết cho việc luyện đan, chuẩn bị trước cũng tốt.
"Tú Nhi, truyền bùa lôi quang cho ta đi!"
Triệu Bân cười ha hả, bùa chú đó rất hiếm, so với pháo lôi quang còn bá đạo hơn rất nhiều, ngày sau hắn sẽ dùng nó để đối phó Vương Dương.
Ông!
Tâm tình của Nguyệt Thần hôm nay không tệ, tùy ý phất tay, từng phiến chữ vàng hiện ra, lại tự mang đồ văn, đó chính là cách vẽ bùa lôi quang, bàn về lực công kích thì bùa này không thể so với bùa nổ, nhưng trong thời khắc mấu chốt thì nó dễ sử dụng để chạy trốn hơn so với bùa nổ.
"Có sư phụ thật tốt".
Triệu Bân rất vui vẻ lấy đạo cụ vẽ bùa ra.
Trong lĩnh vực này, thành tựu của hắn đúng là không hề nhỏ, trên toàn bộ phàm giới cũng chỉ có duy nhất một mình hắn có thể vẽ liền một mạch khi vừa mới học qua cách vẽ bùa,