"Rồi sẽ có một ngày tất cả các ngươi phải hối hận".
Dương Hùng thầm nghĩ, nhìn theo bóng lưng của mấy người Vân Phượng đang rời đi, thâm thúy vuốt râu, nếu như bọn họ biết Triệu Bân là đồ nhi của Đại Hạ Hồng Uyên thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì, đặc biệt là Vân Phượng, không biết có còn tỏ vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng kia hay không.
"Tên nhóc giỏi lắm".
Bên này, Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, từ trên vai trái rút ra một cây ngân châm vô cùng lạnh, còn mảnh hơn lông con bò, không nhìn kỹ cũng không thấy, ngân châm dù đã bị hắn rút ra rồi nhưng độc tố cũng đã vào được bên trong cơ thể hắn.
Không sai, đây là một cây độc châm.
Triệu Bân nhíu mày, nhìn theo hướng Hoa Dương vừa rời đi, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, lúc Hoa Dương vỗ lên vai của hắn, trong kẽ tay của gã hẳn đã cất giấu một cây độc châm, loại độc này rất quái dị, sau khi trúng sẽ không cảm nhận được đau đớn, nhưng về lâu về dài, độc sẽ xâm nhập vào xương tủy, tuy không lấy mạng hắn, nhưng sẽ khiến cho hắn chịu nhiều đau khổ, sống không bằng chết, cảm giác rất kinh khủng.
"Tên nhóc giỏi lắm".
Dương Hùng hừ lạnh một tiếng nói, thần sắc cũng lạnh như băng.
Ngươi giỏi lắm Hoa Dương, bản lĩnh không nhỏ, ngay trước mặt của ta mà còn dám ra tay ám toán người khác.
Thế mà lão ta lại không hề phát giác.
Nhìn Triệu Bân như vậy thì chắc là không có gì đáng ngại, nhưng ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt của hắn thì hiện lên rất rõ ràng, nói cách khác, cuộc sống sau này của Hoa Dương chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, dám chọc tức đồ nhi của Đại Hạ Hồng Uyên, thì cho dù chưởng môn Thiên Tông có ra mặt cũng vô dụng.
"Tiền bối, có thể cho ta một văn thư cho phép ra khỏi thành hay không?"
Triệu Bân cất độc châm, ngày sau hắn nhất định