Trước đó không lâu cô ta còn đang nói chuyện với Triệu Bân ở trong khu vườn nhỏ, quay qua quay lại liền bị biến thành con nít, lại đúng lúc bị Triệu Bân bắt gặp, đoạn duyên phận này đúng là đặc biệt.
Mặc dù Nguyệt Thần biết hết mọi chuyện, nhưng cô ta cũng không nói gì cả.
Đây đã là duyên phận rồi, còn cần phải nói nữa sao, sắp tới sẽ còn thú vị hơn.
Không nhìn Linh Lung nữa, Nguyệt Thần quay ra liếc nhìn tứ phương.
Nơi này chắc chắn đã từng xảy ra một trận đại chiến, vẫn còn có một ít khí tức lưu lại, Triệu Bân không cảm nhận được nhưng Nguyệt Thần thì có thể cảm nhận được rất rõ ràng, Linh Lung nhất định cũng có tham chiến, không đúng lúc lại bị biến thành trẻ con, chỉ có điều không biết chính Linh Lung kia có biết hay không thôi.
Quác!
Đại Bằng đã sải cánh bay lên trời, Triệu Bân vẫn ngồi xếp bằng như cũ.
Còn Tiểu Linh Lung thì nằm nghiêng, đôi khi thì thầm gì đó trong mơ.
"Đứa trẻ tội nghiệp".
Thở dài một tiếng, Triệu Bân lại đắm mình vào việc nghiên cứu những cuốn sách cổ.
Không lâu sau, Tiểu Linh Lung tỉnh dậy.
Cô nhóc tuy bé tí nhưng phản ứng lại rất lớn, vừa mở mắt đã hung hăng ngồi bật dậy, dọa cho Triệu Bân giật mình bật ngửa, cảm thấy cô nhóc này không bình thường chút nào.
"Nhóc sao vậy?"
Triệu Bân bước tới, ngập ngừng hỏi.
Tiểu Linh Lung không nói một lời, chỉ sững sờ trong một lúc.
Một lúc lâu sau cô ta mới liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, cô ta đã bị biến thành con nít, mất hết tu vi, nhưng thần trí vẫn còn minh mẫn.
Bởi thế nên cô ta mới cảm thấy rất kỳ lạ.
Người đàn ông trước mặt này