Nhưng hắn cũng là người anh hùng mà cho dù sắp chết cũng muốn bảo vệ cô ta chặt chẽ trong lòng.
Chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy rất bối rối.
Chỉ có điều, cái ôm của hắn cũng khiến cho cô ta cảm thấy rất ấm áp.
Cốc!
Đại Bằng cánh vàng được thông linh, sải cánh bay cao.
“Sợ chết khiếp rồi đúng không?”
Triệu Bân cười dịu dàng, ôm lấy Tiểu Linh Lung suốt dọc đường.
Nhưng người ta thì lại không hề thấy vui!
Không có tu vi nên mới ngượng ngùng như thế, cô ta cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ tên nhóc này nhận ra mình, nếu như hắn muốn giết người diệt khẩu thì thật điên rồ quá rồi.
“Thú vị!”
Nguyệt Thần hứng thú quan sát nhưng vẫn chưa nói với Triệu Bân.
Cô ta đang đợi.
Đợi cái gì? Đợi đến ngày Tiểu Linh Lung khôi phục tu vi, khi ấy nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Đến lúc đó, đồ đệ bảo bối của cô ta nhất định sẽ không tránh khỏi một trận đòn ra trò, cô ta giỏi nhất là gài đồ đệ của mình mà.
Nếu để Triệu Bân biết được thì nhất định hắn sẽ thấy rất “được an ủi”.
“Phụ thân, đợi con!”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, Đại Bằng gia tăng tốc độ.
Hôm nay là trận thi đấu vào tháng ba.
Cũng may, với tốc độ của Đại Bằng thì hắn miễn cưỡng cũng có thể