Hu hu...! Khi Diêm Lão Quỷ nhìn sang, gió lạnh âm u đang thổi thốc, có một bóng dáng trông giống người đang chậm chạp bước ra, cuốn theo hơi lạnh và mùi hôi cực kỳ khó ngửi, giống như mùi thối rữa của thi thể.
“Cương thi?”
Triệu Bân đang bị xách lên cũng thoáng nheo mắt, hắn đã nhìn rõ bóng dáng đó là thứ gì: có nhân hình, nhưng không có nhân dạng, mà giống như một lớp thịt đã phân hủy dính trên bộ xương.
Nhìn vào cơ thể đó còn có thể thấy được sâu bọ đang lúc nhúc trên đó, đã vậy chúng còn sống! Nhìn thôi đã thấy buồn nôn lắm rồi, đáng sợ nhất là con ngươi của nó có màu đỏ thẫm.
“Cương thi biết đi”.
Triệu Bân lẩm bẩm, nghe các lão bối nói, cương thi luôn thẳng đơ, hai tay giơ ra trước mặt và nhảy tưng tưng, chứ vị này thì hay rồi, bước từng bước một ra ngoài.
Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên hắn được thấy cương thi, trông còn đáng sợ hơn những gì các lão bối thường kể, không những âm khí tái nhợt, mà còn thối rữa và bị sâu bọ ăn mọt.
Bởi vì cương thi đến nên hoa cỏ và cây cối xung quanh héo đi bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bao nhiêu tinh khí của thực vật đã bị cương thi hút hết đi rồi.
“Chẳng trách có cỗ quan tài”.
Triệu Bân lầm bầm, cuối cùng cũng hiểu được, vô thức nhìn bốn xung quanh.
Nơi này là núi cao rừng sâu, âm u, ẩm ướt, quê mùa, vả lại quanh năm không thấy ánh mặt trời; theo phong thủy, nó thuộc về nơi cực âm.
Nếu chôn thi thể ở nơi này, thi thể hút hết âm khí, rất dễ xảy ra hiện tượng thi biến.
Hiểu rồi.
Cỗ quan tài ban nãy, khỏi cần nói nữa, nó do cương thi tự mình bật ra sau khi thi biến đấy, vả lại lực đạo khá lớn nên bị hắn bắt gặp.
“Chí ít cũng là thi thể lâu đời vài trăm năm rồi”.
Triệu Bân cũng rất can đảm, đã bị bắt rồi mà vẫn còn tâm trạng để cảm thán; nhưng nếu xét đến mức độ hoành tráng thì cương thi kia vẫn “trên cơ” Diêm Lão Quỷ.
Nhìn sang Diêm Lão Quỷ, thấy lão ta nhíu chặt hai hàng lông mày: lão ta lớn tuổi hơn Triệu Bân, tu vi cũng cao hơn Triệu Bân, kinh nghiệm đương nhiên cũng sâu rộng hơn Triệu Bân.
Lão ta từng thấy cương thi rồi chứ, nhưng cương thi biết đi như thế này thì đúng là lần đầu được thấy, khí thế mạnh mẽ quá đi mất.
“Cứ lui đi đã”.
Diêm Lão Quỷ không nghĩ nhiều đã xách theo Triệu Bân, quay người trốn thoát.
Không phải lão ta sợ cương thi, nếu đánh nhau thì cương thi này không phải đối thủ của lão ta, bởi dù mạnh mẽ đến mấy thì nó cũng chỉ là một cỗ thi thể lâu đời đã thi biến, không có tư tưởng của con người, cũng không có nhận thức như con người.
Chí ít thì nó cũng không thể dùng bí thuật.
Tạm thời rút lui mới là chính đạo, tìm chỗ nào đó để tìm hiểu tên Triệu Bân này đã, cướp sấm sét với bí tịch của hắn, như thế mới là công đức viên mãn.
Soạt!
Lão ta rút lui, cương thi cũng cử động theo, giống như một hồn ma, tốc độ nhanh đến cực điểm, đã vậy còn có một lực hút cực mạnh lấy nó làm trung tâm, mạnh đến mức dù Diêm Lão Quỷ đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương nhưng tốc độ của lão ta cũng giảm đi lực hút.
Không chỉ có vậy, khí huyết trong cơ thể lão ta, bao gồm cả chân nguyên, cũng có xu thế thoát khỏi cơ thể, đều vì lực hút của cương thi, nếu không cẩn thận sẽ bị nó hút hết chân nguyên và khí huyết.
Trước sau chỉ trong một giây thôi, cương thi đã đến, lòng bàn tay khô khốc đó túm lấy Diêm Lão Quỷ từ đằng sau.
Dù nó không có tư tưởng của con người, nhưng bắt lấy dương khí đã là tiềm