“Cha, nghỉ ngơi sớm đi”, Triệu Bân cười nói.
"Không vội, lại đây".
Triệu Uyên xua tay, kéo Triệu Bân đi vào trong.
Tối nay ông ấy rất vui, cho nên uống cũng rất nhiều, bước đi loạng choạng.
"Ta đưa con đi gặp mẹ".
Triệu Uyên vừa nói vừa mở cửa phòng.
Triệu Bân đã đến căn phòng này không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn không ngờ trong phòng còn có ẩn chứa huyền cơ.
Ông!
Triệu Uyên mở ra cơ quan, một cánh cổng đá mở toang ra, nối thẳng xuống lòng đất, dưới bậc thang đá cuối cùng lại có một cánh cổng đá khác, khi mở ra lại có thể thấy một tòa địa cung rộng mấy chục trượng bên trong.
Bên trong còn có ánh nến tràn đầy.
Ở đây còn có một cái giường băng ngọc, trên giường có một người phụ nữ đang nằm, người phụ nữ cũng bị đóng băng, giống như một bức tượng băng, không biết đã ngủ say bao nhiêu năm.
Triệu Bân đã rơi lệ đầy mặt.
Đó là mẹ của hắn, hắn biết rõ điều đó.
Trong trí nhớ của hắn, mẹ của hắn đã được an táng, hắn không ngờ cha hắn còn phong ấn thi thể của mẹ hắn ở đây, không để cho mẹ hắn một thân một mình nằm dưới lòng đất.
Ông ấy đã lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả con trai như hắn cũng chẳng hề hay biết gì.
"Phù Dung, con trai của chúng ta đã lớn rồi".
Triệu Uyên cầm nhang cắm vào lư hương, nước mắt chảy ra lóe sáng dưới ánh nến, vợ của