“Sư phụ thưởng cho đấy”.
Triệu Bân cười cười, lấy chiếc nhẫn ma ra đặt trên huyết chú.
Cảnh tượng thần kỳ lập tức xuất hiện, huyết chú thấy nhẫn ma bỗng trở nên cực kỳ xao động, thậm chí còn dao động hơn lúc được thiên lôi luyện hóa.
Lá huyết chú vốn đen thùi lùi dần dần ảm đạm từng tấc từng tấc một dưới ánh mắt chăm chú của ba người.
Hay nói cách khác, sức mạnh của huyết chú bị chiếc nhẫn ma hấp thụ rồi, huyết chú ảm đạm còn nhẫn ma thì rung lên khe khẽ, vui vẻ như một người đã đói rất lâu bỗng được ăn no căng bụng.
Chưa đầy mười lăm phút, huyết chú đã biến mất không còn tăm tích.
“Thế là… mất rồi à?”
Huỳnh Nham nhìn xong mà sững sờ, dùng thiên lôi luyện cả một ngày trời, huyết chú vẫn là huyết chú, chẳng có tác dụng quái gì cả.
Lấy một chiếc nhẫn ma ra, đặt lên trên đó, chỉ một khắc đã xong việc rồi?
Có thứ tốt như thế sao không lấy ra từ sớm!
Coi ngươi mệt thế nào kìa, coi ngươi làm các chủ của ta đau thế nào kìa.
“Chiếc nhẫn quỷ dị quá”.
Lão Huyền Không lầm bầm, huyết chú gây đau đớn cho lão ta bị phá vỡ dễ dàng như thế? Sống mấy chục năm trên đời, lần đầu lão ta thấy được vật kỳ dị như vậy, có khả năng hút cả huyết chú.
“Bảo bối đấy”.
Triệu Bân thu chiếc nhẫn về, hà một hơi