“Triệu Bân đã đuổi theo”.
Tên nhóc tóc tím cũng loạng choạng, không ngừng ho ra máu.
“Chết tiệt!”
Hai người “hừ” một tiếng rồi chạy thẳng ra ngoài thành.
Đến giờ họ mới hiểu ra, mẹ kiếp, trúng kế điệu hổ ly sơn rồi!
“Không từ mọi giá, phải bắt được chúng!”
Dương Hùng quát ầm lên, chỉ về hai hướng, có thể nhìn thấy hai con Huyết Điêu bay ra khỏi thành Vong Cổ, chính là tên áo đen thứ nhất và thứ hai.
Tránh được khỏi sự truy sát của Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, chúng cũng triệu hồi Huyết Điêu tới, nhờ nó mà cố gắng trốn khỏi thành Vong Cổ.
Lập tức có cả đàn diều hâu vọt lên trời.
Khả năng chiến đấu tiềm ẩn của thành Vong Cổ cũng rất hùng hậu.
“Ở bên kia cũng có động tĩnh lớn quá”.
Lão Vong Cổ đứng trên nóc nhà, trong tay cầm theo một vật có tên là “kính viễn vọng”.
Sắc trời quá tối, không thể nhìn ra bóng người, nhưng cũng chính vì trời tối mới có thể nhìn thấy ánh lửa và lôi quang lóe sáng ngợp trời, cũng chính là bùa nổ và bùa lôi quang.
“Là Triệu Bân và một tên áo đen khác”.
Xích Yên hô lên, ngoài tên mập đen thui thì vết thương của cô ta nặng nhất.
“Đuổi theo!”
Dương Hùng dẫn đầu, bước ra hiên trước.
Có một con diều hâu bay đến đón lão ta, cửa hàng binh khí của Triệu gia xảy ra chuyện thì không quan trọng,