Nhẫn ma?
Mắt Triệu Bân sáng lên, sao hắn lại quên béng thứ đó đi mất.
Hắn không nghĩ nhiều, giơ tay, rút nhẫn ma ra, đặt lên chỗ tâm mạch, gần với tim, vì con cổ trùng đó đã chui đến chỗ đấy và đang chuẩn bị cắn đứt tâm mạch của hắn.
Xoẹt xoẹt!
Khi nhẫn ma được đặt vào đó thì cổ trùng lập tức rùng mình, không ngờ nó lại bị hút ra.
Đã nói rồi mà, vẫn là nhẫn ma hữu dụng.
“Ta cho mày ăn này!”
Triệu Bân bắt lấy nó, dùng sức mạnh đáng sợ của tay trái, cưỡng chế bóp nát nó.
Đúng là hàng tốt!
Hắn lại một lần nữa phải thảng thốt vì nhẫn ma, nó có thể nuốt huyết chú, cũng có thể hút cổ trùng, thứ đồ chơi này chuyên khắc chế mấy thứ tà ma âm tính sao? Theo hắn thấy thì chiếc nhẫn này không chỉ đơn giản như thế, nếu không vì bây giờ không phải lúc thích hợp thì nhất định hắn sẽ tìm Nguyệt Thần bàn kĩ về chuyện này.
Soạt!
Phía trước, tên áo đen số một và tọa kỵ của hắn là huyết điêu đã băng qua một vùng núi.
Quạc!
Đại Bằng sải cánh, đuổi theo vào trong.
Lúc nó đuổi theo, Triệu Bân vẫn rải bùa bổ và bùa lôi quang xuống, huyết điêu bay quá nhanh,