Trên thực tế, Triệu Bân đã làm được.
Hắn đang biến đổi, truyền năng lượng cực dương từ mắt trái sang mắt phải.
Nếu tiếp tục như vậy.
Trước khi mặt trời lặn hắn sẽ luyện được một bên Thiên Nhãn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sắc trời dần tối, cực dương cũng dần dần suy thoái, những mảng tối bắt đầu bao trùm bầu trời, những cơn gió thoảng qua thật sảng khoái, mặt đất bị thiêu đốt cả một ngày cuối cùng cũng mát mẻ trở lại, cỏ cây lại có thể xanh um tươi tốt.
Phù!
Triệu Bân ho ra khói đen, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, toàn thân đen kịt giống như vừa bị nướng trên lò than.
Không phải nói ngoa.
Lúc này da dẻ của hắn trông y hệt da của Ngưu Oanh.
Nhưng nhờ một ngày bị thiêu đốt, mắt phải của hắn lúc này đã sáng chói rực rỡ.
Trước mắt hắn bây giờ chỉ có một màu đen đặc.
Cũng đúng, hắn ngửa mặt nhìn lên mặt trời cả một ngày, không bị mù mới là lạ.
Hắn uống một hớp linh dịch, ngồi xếp bằng tĩnh tu.
Linh khí tụ lại, hắn ra sức hấp thụ, bổ sung khí huyết bị cực dương làm cho hao tổn, cơ thể bị nướng khô đét của hắn lúc này tràn ngập linh khí, chân nguyên theo đó cũng chậm rãi dâng trào.
Chẳng biết đã trải qua bao lâu, hắn mới mở mắt, nhưng chỉ mở ra mắt phải.
Vào lúc hắn mở mắt ra, bỗng có một tia sáng sắc bén bắn ra từ mắt phải, giống như một lưỡi kiếm khiến cho tảng đá đối diện bị xuyên thủng một lỗ sâu.
Mắt của hắn đã thay đổi, trông vô cùng thâm thúy, nhìn kỹ còn thấy nó sáng lấp lánh lên như vầng thái dương, không chỉ nóng bỏng mà còn rất sáng chói.
"Đây chính là Thiên Nhãn sao?"
Triệu Bân lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve mắt bên phải, cảm giác rất kỳ dị, thế giới trong mắt