Hoa Hồn Linh, hắn chỉ muốn lấy được hoa Hồn Linh, cho dù có phải nhảy vào núi đao biển lửa thì hắn cũng cam tâm tình nguyện.
"Haiz, tên nhóc này điên rồi".
"Không biết trời cao đất dày, xem ra hắn đã quyết tâm đi chết rồi".
"Đừng xem nữa, quay về sớm thì tốt hơn".
Đám người cũng không chú ý đến Triệu Bân nữa, tất cả đều rút lui, tuy là ban ngày nhưng âm khí của hang động Quỷ Minh cũng đã đủ để dọa người, từng trận âm phong lạnh hơn băng đang quét tới, lại thêm hung danh truyền xa vạn dặm, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng cảm thấy sởn hết cả gai óc.
Bên này, Triệu Bân vác kiếm Tử Tiêu bước đi một cách thận trọng.
Khi thật sự bước vào hang động Quỷ Minh thì hắn mới biết chỗ này đáng sợ đến nhường nào, rõ ràng là ban ngày nhưng lại vô cùng u ám, sương mù lượn lờ, mặc dù hắn có Thiên Nhãn nhưng tầm nhìn vẫn bị hạn chế, hơn nữa sống lưng của hắn còn cảm thấy ớn lạnh, giống như có ai đó đang nhìn chòng chọc sau lưng hắn.
Hắn nhìn xuống đất, mặt đất tưởng như chỉ có màu đen kịt trong nháy mắt lại nhuốm đỏ màu máu.
Trong bùn đất có rất nhiều hài cốt nằm lăn lóc, chắc hẳn là của những người đã từng bước vào cấm địa trước hắn, không biết là đã chôn thân ở đây từ lúc nào.
Nói chung, nơi này nhìn sao cũng trông giống như một bãi tha ma.
Triệu Bân đột nhiên dừng lại.
Phía trước tự nhiên lại có một hồ