Đêm nay dài hơn những hôm khác.
Triệu Bân làm việc chăm chỉ, từ lúc vào phòng đến giờ vẫn chưa đi ra mà miệt mài tôi luyện binh khí.
Đám lão Tôn cũng không rảnh rỗi, hai người vận chuyển binh khí, một người thì tính sổ sách.
Các loại phẩm cấp đều phải phân loại.
Triệu Bân ưu tiên tôi luyện loại cấp cao trước, phẩm cấp không đạt thì còn cần luyện hóa các loại sắt thép khác.
Ba bốn loại binh khí cấp thấp chưa chắc đã tạo ra được một loại cao cấp.
Tôi luyện thì dễ mà dung hợp thì khó.
Khi sắc trời chuyển sáng, Triệu Bân mới dừng tay, ngã nhào ra đất, sắc mặt trắng bệch.
Ừng ực! Ừng ực!
Cùng với đó là âm thanh của những viên thuốc bổ sung chân nguyên và tinh khí, tất cả đều rơi vào bụng Triệu Bân.
Tu luyện hao tốn tài nguyên là vậy đấy.
Nếu không có tài sản hùng hậu thì ai dám ăn dược như ăn kẹo vậy chứ.
Còn một chút nữa là trời sáng, Triệu Bân phất tay lấy giấy vẽ bùa, giấy hướng dẫn, các dụng cụ cần thiết ra.
Bùa chú bùa văn, huyền ảo vô cùng.
Giống như bùa nổ, giải thích ra thì đơn giản, chính là đem sức mạnh ẩn vào trong bùa, phối hợp với các đường vân kỳ dị, thi triển phong cấm, gia trì thêm uy lực.
Khi giải phong ấn thì chính là sức nổ cực lớn.
Cho nên vẽ bùa là một môn kỹ thuật sống, cần phải khắc họa theo đường vân.
Đường vân nào cũng cần có chân nguyên, nhưng bỏ ra bao nhiêu thì đều phải theo yêu cầu hà khắc của nó.
Bất kỳ lỗ hổng nào, dù chỉ là một tia nhỏ cũng có thể trở thành nguyên nhân thất bại.
Hắn đã được chứng kiến uy lực của nó, cương thi đánh kiểu gì không chết nhưng chỉ dính một cái bùa vào là nổ thành bụi phấn, đủ để thấy sự đáng sợ của nó.
Nhưng bùa nổ cũng phân cấp bậc, phải xem xem vẽ thế nào, người vẽ là ai.
Bùa nổ của cảnh giới Huyền Dương và cảnh giới Ngưng Nguyên vẽ ra là không cùng cấp bậc.
Đồng thời cũng phải xem sức mạnh muốn đưa vào bùa, nếu là thêm sét thì uy lực quá mạnh.
Chỉ một tấm bùa đơn giản nhưng cần rất nhiều môn đạo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phép vẽ bùa ngày càng thất truyền.
Không có sư phụ dạy dỗ thì có trời mới biết phải đi bao nhiêu con đường, mà cũng chưa chắc đã học được hết các tinh túy.
Lâu dần, bùa sư nhất mạch mới dần dần tàn lụi, càng khó tìm được những người làm bùa chú thành tài.
Trong lúc này, Triệu Bân đã cầm bút lên, chấm mực, ngưng thần nín hơi.
Bút trên tay đặt xuống liền đi một mạch, vẽ từng đường nét.
Đồng thời, hắn cũng điều động chân nguyên.
Nơi nào nhét vào, nơi nào thu phóng, tất cả đều cần khống chế kỹ càng.
Một lá bùa phải mất một nén hương, đến khắc cuối cùng mới vẽ xong.
Hắn lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, gương mặt trắng bệch không chút máu, mà đầu cũng đau vô cùng.
Vẽ một lá bùa mà như mất nửa cái mạng.
Lá bùa do hắn vẽ có ánh sáng lập lòe, đường vân trên bùa sống động như thật, đặc biệt là chữ “nổ” ở giữa, cực kỳ bắt mắt.
Lúc hắn nhìn, những ánh sáng đường vân đã chìm vào trong bùa nổ, nhìn sao cũng giống một bùa chú bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
“Yêu nghiệt”.
Nguyệt Thần than thở, cô ta nhìn toàn bộ quá trình, lần