Vua Âm Nguyệt đã đáng sợ đến mức đó rồi, nếu như dắt theo cả xác tiên đi đánh nhau nữa thì sẽ càng uy phong hơn.
Nguyệt Thần liếc Triệu Bân đến sắp lé cả mắt.
Đến xác Thiên Võ còn không khống chế được mà đòi khống chế xác tiên sao?
Triệu Bân vuốt mũi, cười gượng gạo, tự giác đi vòng qua rừng cây ăn trái.
Bẫy vẫn nhiều như thế.
Vào thời khắc quan trọng thì Nguyệt Thần vẫn rất đáng tin.
Triệu Bân xuýt xoa.
Càng đi vào sâu thì cạm bẫy càng nhiều, hắn nhờ có Nguyệt Thần chỉ dẫn, dựa vào hiểu biết của Nguyệt Thần để né tránh nguy cơ từ trước, nhưng người khác thì rất khó nói, e rằng những người đến đây tìm báu vật đều không có ai có thể sống sót trở ra.
Chuyện này thì chỉ cần nhìn xương cốt ở đây là biết được.
Xương cốt ở cấm địa nhiều không kể xiết, cũng không biết là của nhà nào.
Hắn đi mãi, đi mãi, đột nhiên nhìn thấy một thứ phát ra ánh sáng kỳ lạ.
“Hoa Hồn Linh?”
Mắt Triệu Bân lập tức sáng rỡ lên, rồi nhìn sang