Triệu Bân hừm một tiếng lạnh lùng, vung kiếm chém đứt bàn tay đang nắm lấy chân hắn.
Ứ!
Bốn, năm người dính đầy máu cùng nhào đến, hoảng loạn ứ lên.
“Cút!”
Triệu Bân hét lớn lên, vung ra một tia kiếm khí rồi bay ngược về sau.
Ọc! Ọc! Ọc!
Đám quái vật dính đầy máu ngã như rạ: kẻ thì bị kiếm khí chém trúng, tên bị kiếm khí đâm thủng nhưng chúng lại không cảm nhận được đau đớn, dù cho mất cánh tay hay cẳng chân thì cũng vẫn ùn ùn xông tới.
Nhìn xuống dưới chân thì càng có nhiều cánh tay máu giơ lên hơn, số lượng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại, đừng nói đến việc thật sự nếm trải, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi
Cũng vì những cánh tay vươn ra quá nhiều nên tốc độ của Triệu Bân đã đột ngột giảm sút.
Hắn bị mấy cánh tay đó tóm được vài lần, máu dính trong lòng bàn tay chúng có độc xác chết cực mạnh, có thể làm xương thịt thối rữa, nếu không phải vì Triệu Bân có địa hỏa hộ thể thì chắc chất độc đã xâm nhập vào cơ thể rồi.
“Cút đi!”
Triệu Bân cầm kiếm Tử Tiêu tấn công liên tục.
Đám quái vật dính đầy máu bị chém ngã xuống rất nhiều nhưng rồi lại có càng nhiều tên lao đến hơn.
Nói sao nhỉ? Càng giết thì càng xuất hiện nhiều hơn!
Có trời mới biết bên dưới mảnh đất sình cháy đen này đã chôn bao nhiêu người,