Một trăm món? Khách nhân nghe xong mà âm thầm nuốt nước bọt, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, tên này giàu lắm nè! Không cần hỏi cũng biết sau lưng có gia tộc lớn, còn là gia tộc nào thì không ai nhìn ra được.
“Tiểu Võ, dẫn khách đi chọn binh khí”.
Triệu Bân cười cười, quơ tay nhận ngân phiếu.
“Có ngay!”
Võ Nhị giơ tay ra, mời Vương Đức đi.
Tên này rất tùy hứng, một vụ mua bán với con số khổng lồ nhưng đến nhanh đi cũng nhanh.
“Ừm… sẽ còn đến nữa!”
Triệu Bân rất chuyên nghiệp, đứng một góc vùi đầu đếm ngân phiếu.
Nửa canh giờ sau.
Lại có người đến, vẫn là tên Vương Đức kia, không mặc hắc bào, nhưng lại đeo mặt nạ, ra tay còn phóng khoáng hơn lần trước, mua liền lúc hai trăm món, chi trả bằng một xấp ngân phiếu rất dày, mười hai ngàn lượng.
Ực!
Khách nhân vẫn đang xem binh khí trong cửa hàng lại nuốt nước bọt lần nữa, hôm nay sao thế nhỉ, mấy người tới mua binh khí có cả núi vàng trong nhà à?
Vương Đức đi rồi.
Nhìn lại cửa hàng binh khí, binh khí trên giá đã trở nên lèo tèo, gần như bị mua sạch.
“Chuyển binh khí ra đi”.
Dương Đại và Võ Nhị lập tức xắn tay áo lên, chạy thẳng vào tiểu viện, bán xong thì bày tiếp ra thôi!
Triệu Bân ngồi canh quầy thu tiền, âm thầm suy tính xem rốt cuộc Liễu Thương Hải chuẩn bị bao nhiêu bạc.
Lần này khoảng cách thời gian có vẻ lâu hơn, khi Vương Đức quay lại đã là ba canh giờ sau, mức độ hào phóng không hề tầm thường khi đòi mua một lúc năm trăm món, khiến khách khứa kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.
Lão ta đi đường cũng có phong cách hơn hẳn.
Những khách xem hàng vẫn còn ở đó cũng nhìn ngắm suốt cả quá trình.
“Nào, nhường đường”.
Dương Đại không được rảnh rỗi, liên tục ôm theo binh khí tới, đằng sau chính là Võ Nhị.
Gian hàng trống rỗng lại được bày đầy binh khí, món nào cũng là hàng thượng phẩm.
“Làm cái gì vậy chứ”.
Các khách hàng gãi đầu, họ đã biến thành khách hóng chuyện, người này liều mạng mua hàng, cửa hàng liều mạng xếp hàng; nhà anh có bao nhiêu ngân lượng, nhà anh có bao nhiêu binh khí, nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị.
“Trận chiến không khói thuốc súng đây mà”.
Trên đường có không ít người ngó vào.
Không ít người tinh tường đi tìm một quán trà rồi ngồi đó hóng chuyện, chỉ vì động tĩnh ngày hôm nay của cửa hàng binh khí Triệu gia quá ồn ào.
Vị khách này thật hào phóng, không phải mua từng món vũ khí, mà dùng nguyên xe ngựa kéo về nhà luôn.
Mỗi món giá năm mươi lượng, trước sau mua mấy lần, tính sơ qua cũng không phải con số tầm thường.
Gia tộc nhỏ chắc chắn không kham nổi, mà đừng nói gì tới gia tộc nhỏ, gia tộc lớn cũng chưa chắc đã kham nổi.
Cửa hàng binh khí lại bày hàng đầy giá.
Vương Đức không tin chuyện tà thuật này, hay nói cách khác, Liễu Thương Hải không tin điều này, vẫn bảo Vương Đức đi hết chuyến này tới chuyện khác, dù ít dù nhiều cũng phải quét sạch cửa hàng binh khí Triệu gia, với tâm thế “không mua sạch cửa hàng nhà ngươi ta sẽ không thôi”.
“Mẹ kiếp, đánh giá thấp ngươi rồi”.
Triệu Bân tặc lưỡi, số ngân lượng mà Liễu Thương Hải đã chuẩn bị vượt xa dự đoán của hắn.
“Hôm nay hết hàng”.
Màn đêm vừa xuống, cửa hàng binh khí Triệu gia bèn treo bảng lên.
“Sao không bán nữa đi?”
Liễu Thương Hải cười khẩy, đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong một ngày, lão ta đã dùng hết các khoản tích lũy của cửa hàng binh khí Liễu gia trong mấy năm nay, bao gồm cả tiền vay ngoài.
Điều này, xứng đáng.
Nhìn cửa hàng binh khí Triệu gia đã không còn binh khí nữa rồi, bị lão ta đập tiền cho ngoan