Ngượng ngùng là cả trước lẫn sau đều có người chặn đường, chặn hết lần này đến lần khác, đổi hướng ba lần bảy lượt rồi lại dẫn tới đây, bị đuổi giết thế này cũng hết cách, đúng lúc phải tìm một chỗ để tránh đầu sóng ngọn gió, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử.
Thành Thương Lang cũng khá là thích hợp, cũng hết cách rồi, hắn cần gấp chút thời gian để thở dốc.
“Triệu Bân, ngươi khiến lão tử tìm mệt thật đấy”.
Tiếng cười to vang vọng trên bầu trời, một đám chạy vội tới thành Thương Lang.
Cầm đầu chính là tên Hán Triều đó, nghe nói đã tìm thấy Triệu Bân nên chẳng nói chẳng rằng đã vội chạy ra khỏi thành, điều khiển một con Huyết Ưng, có thể nói là đầy khí phách, đầy sát khí, vẫn còn nhớ mối thù ngày trước, tiếc là Triệu Bân cứ trốn mãi ở thành Vong Cổ nên hắn ta không dám làm bừa, lần này còn định chạy hả?
“Thiếu chủ”.
Không chỉ có mình Hán Triều đánh tới.
Sau lưng còn có mấy con Huyết Ưng bay theo, đội hình không nhỏ, có đến vài kẻ cảnh giới Huyền Dương.
“Giết tới đó”.
Vẻ mặt Triệu Bân đầy nghiêm nghị, tiếng