Gượng gạo nhất chính là những kẻ đuổi giết Triệu Bân trước đó.
Chẳng những không thể bắt được Triệu Bân mà còn bị nhốt trong thành chứ đừng nói là thoát được, bấy giờ cả cửa phòng cũng không được bước ra, Hán Diễm dàn trận lớn như thế, ý đồ rất rõ ràng, tất cả mọi người đều phải thành thật chờ đợi vệ binh tới điều tra.
“Triệu Bân, đừng nấp nữa”.
“Ngươi không chạy được đâu”.
Tối nay Hán Triều lại đặc biệt hăng hái, chẳng những thế còn cực kỳ hào hứng, đến giờ vẫn còn đứng trên lưng Huyết Ưng bay vòng vòng, đi tới đâu la tới đó, nếu tìm được Triệu Bân sẽ lao tới đánh trước, đã nghĩ rất kỹ cách để gọi hồn tên khốn đó, chẳng mấy khi hắn lạc tới thành Thương Lang, thiếu thành chủ này tất nhiên phải làm tròn đạo chủ nhà, không nghiền xương thành tro thì không họ Hán.
“Tưởng ta sợ người đấy hả”.
Triệu Bân nghe thấy, cũng không ngu ngốc đến nỗi chạy ra.
Chờ xem! Chẳng được bao lâu nữa binh vệ sẽ lục soát tới đây.
“Vô dụng, một dám vô dụng”.
Hán Triều vẫn còn đứng đó quát tháo không ngừng.
Có lẽ là chờ quá lâu cộng với cơn tức bị nén trong lòng khiến tiếng hét to của hắn ta biến thành tiếng mắng, người bị mắng tất nhiên là binh vệ, dàn trận lớn như thế mà tìm mãi vẫn không thấy người đâu?
“Trở về”.
Hán Diễm lạnh giọng nói.
Tốt xấu gì cũng là thiếu chủ của thành, vậy mà lại mắng binh lính của phụ thân mình như thế à?
Hán Triều lập tức im hơi lặng tiếng.
Dù thế