Ông già mặc áo vải thô nhíu chặt hàng lông mày, đôi mắt cũng thâm thúy hơn nhiều, không biết đang suy ngẫm hay đang hồi tưởng.
Có một điều đáng khẳng định rằng ông ta cực kỳ tin tưởng lời nói của Triệu Bân.
Nếu đã là tiền bối ẩn thế lánh đời, không cần thiết phải vượt ngàn xa xôi tới lừa ông ta, ông ta cũng không có địa vị lớn đến vậy.
“Quả nhiên là công pháp có vấn đề”.
Qua một lúc lâu, ông già mặc áo vải thô mới khẽ lầm bầm.
Bộ công pháp mà ông ta tu luyện được lấy từ một ngôi mộ cổ rất nhiều năm về trước, quả thực rất bá đạo, điều này cũng là nguyên nhân khiến tu vi của ông ta tiến bộ vượt bộ, chẳng ngờ bên trong ẩn giấu tai họa.
“Sao có thể hãm hại hậu bối như thế chứ”.
Sắc mặt ông già mặc áo vải thô sầm sì hơn hẳn, tất nhiên ông ta đang mắng người được chôn trong ngôi mộ cổ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng vì ông ta đáng đời.
Bao nhiêu nghề không làm, lại đi làm cái nghề đào mộ của người ta, bị hãm hại cũng tự mình chuốc lấy thôi.
“Tiền bối, phải chăng nếu luyện theo chiều thuận là có thể chữa khỏi”.
Sắp xếp lại tâm tình, ông già mặc áo vải thô vội vàng đi theo bước chân của Triệu Bân.
“Thuận ngược chỉ là một trong số đó”.
“Chủ yếu vì bộ công pháp của ngươi khuyết thiếu, cũng bị chỉ trích không ít”.
“Tàn phá nhiều năm, khỏi hẳn khó lắm”.
Triệu Bân vẫn đang đi dạo quanh, vừa đi vừa lừa bịp, hay nói đúng hơn là Nguyệt Thần đang lừa bịp.
“Mong tiền bối cứu giúp”.
Ông già mặc áo vải thô chắp tay, ánh mắt rất chân thường, như thể thực sự coi Triệu Bân là cọng cỏ cứu mạng.
Tiện thể, ông ta cũng mắng chủ nhân ngôi mộ cổ thêm một lần.
Hay cho một nhân tài nhà ngươi, đã bóp méo công pháp thì chớ, còn hãm hại lão tử bao nhiêu lần.
Triệu Bân chỉ đi dạo chứ không nói.
Ông già mặc áo vải thô thấy vậy bèn vỗ đầu một cái, vội vàng lấy ra một viên đan dược.
Cần người ta trị bệnh, phải cho người ta lợi ích!
Nhìn thấy viên đan dược của ông ta trắng như tuyết, màu sắc tươi sáng, hương thơm nồng đậm.
“Tinh Nguyên đan”.
Hai mắt Triệu Bân sáng ngời lên, tuy lần đầu được thấy loại đan này, nhưng hắn nhận ra đây chính là đan dược nâng cao tinh thần.
“Bình tĩnh đi!”, Nguyệt Thần nhắc nhở.
Nhớ cho kỹ, ngươi đang đóng vai một tiền bối cao nhân, nhìn chằm chằm vào viên đan dược một vân mà hai mắt sáng ngời như thế thì ai thấy được cũng biết ngươi là một tên nhà quê chưa hiểu sự đời, đâu thể là cao nhân được?
Triệu Bân ho khan, lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
“Tiền bối?”.
Ông già mặc áo vải thô vẫn đang đợi, thậm chí còn gọi một tiếng thăm dò.
“Lấy giấy bút ra đây”.
Triệu Bân điềm tĩnh đáp, mẹ kiếp, càng diễn càng giống! Có Nguyệt Thần ở đây, hắn cực kỳ vững dạ.
Ông già kia rất nhanh nhẹn, lấy ra đủ bộ đồ dùng.
Triệu Bân nhấc bút, theo những lời Nguyệt Thần nói, viết như rồng bay phượng múa.
Ông già đọc xong lập tức nhíu mày.
Triệu Bân viết đâu ra đấy, nhưng phương pháp này khiến ông ta cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Nói trắng ra, nó cần phải trả cái giá rất thảm thiết: tự giáng tu vi của mình.
Nghĩ cũng phải, chính ông ta gieo gió gặp bão, tu vi càng mạnh, thì công pháp càng bạo ngược, thương thế cũng càng nặng nề.
Như thế, giáng cảnh giới để tu luyện lại, đúng là chính đạo.
Trong lúc đó, Triệu Bân viết thêm một đống nữa, là những công pháp có liên quan, nhưng không viết đầy đủ.
Buôn bán mà, phải tính chuyện lâu dài.
Ông già mặc áo vải thô nhận lấy mà cảm kích vô cùng, thấy công pháp không đủ cũng tự hiểu ra ngụ ý của Triệu Bân.
“Đan này có còn không”.
Triệu Bân mân mê bạch đan một vân, buột miệng hỏi,