Lúc ra tới cổng, cả hai người đều không thể bước đi vững vàng được, suýt chút nữa là đã ngã, rõ ràng là bọn họ chỉ đi vào một tiểu viện, nhưng lại có cảm giác như mình mới vừa dạo qua địa ngục một lượt vậy, đều bị dọa đến mơ mơ hồ hồ.
Vị kia là cảnh giới Thiên Võ thứ thiệt, muốn tiêu diệt bọn họ thì chỉ cần một bạt tai quạt xuống.
"Tú Nhi, có phải ta nói chuyện càng lúc càng thông minh hay không?"
Triệu Bân vừa nói vừa vuốt tóc lên, nét mặt vô cùng tự mãn.
Nguyệt Thần không đáp, chỉ liếc hắn một cái.
Cái tên nhóc này, lá gan càng ngày càng lớn rồi, ở địa bàn của người ta mà cũng dám làm như vậy.
"Trong hiểm nguy tìm được một con đường làm giàu".
"Giờ chỉ cần ngồi chờ thu bảo bối thôi".
Triệu Bân lại tiếp tục vẽ bùa, không ngừng cười ha hả.
Đi ra ngoài một chuyến lại ngẫu nhiên bắt được một lão thành chủ lắm tiền, hắn chắc chắn phải bẫy lão ta rồi!
Chỉ cần bẫy được Hán Diễm một lần, thì tiết kiệm cho hắn phải phấn đấu hơn mấy năm ấy chứ?
"Cảnh giới Thiên Võ, ở đâu ra cảnh giới Thiên Võ vậy?"
Trên đường quay về, sắc mặt của Hán Diễm vẫn ảm đạm như cũ, triều Long Đại Hạ cũng chỉ có vài người đạt tới cảnh giới Thiên Võ, sao lại đúng lúc để cho lão ta đụng phải một người chứ?
"Vừa bước vào đã hỏi tội thành chủ, người đó là một người thuộc hoàng tộc có cảnh giới Thiên Võ sao?"
Quản gia