Quản gia của phủ thành chủ mỉm cười nói rồi vỗ nhẹ lên Hán Diễm.
Câu nói đó rất dễ dùng.
Hán Diễm đã thoải mái hơn nhiều, nếu không còn mạng thì hoa Hồn Linh có tác dụng gì?
“Đã tìm thấy Triệu Bân chưa?”
“Đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu”.
“Lục soát tiếp, dù có phải đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm ra hắn”, Hán Diễm hừm một tiếng lạnh lùng, trước mặt cảnh giới Thiên Võ, lão ta dạ dạ vâng vâng, nhưng hôm nay Thiên Võ đi rồi, lời của lão ta lại trở nên uy nghiêm.
Lão ta mất nhiều bảo bối như thế, vậy thì phải kiếm về từ chỗ của Triệu Bân, tên nhóc đó rất giàu có.
“Mau, mau, mau!”
Trong đêm khuya, thành Thương Lang lại náo nhiệt, binh vệ nối tiếp nhau từng đoàn.
Đáng tiếc là chắc chắn bọn họ không thể tìm thấy.
“Không chuyên nghiệp lắm!”
Phượng Vũ nhìn các binh vệ lục soát khắp thành thì ho một tiếng sượng sùng, cô ta đã được Hán Diễm tìm đến từ sớm, chỉ đợi bắt được Triệu Bân là sẽ dùng ngay thuật nhiếp hồn, nhưng không ngờ cô ta đã gặp Triệu Bân trước, hơn nữa hai người họ còn có thỏa thuận với nhau nữa.
Mỗi nhà mỗi cảnh.
Cô ta cần Triệu Bân giúp đỡ, cần uy áp Thiên Võ của Triệu Bân.
Đêm đã về khuya.
Triệu Bân từ thành Đông lén lút ra khỏi thành, độn thổ mà đi.
Chạy đến khu rừng bên ngoài thành, hắn mới trồi ra, đứng trên một mỏm núi nhỏ mà ngóng