Quản sự búng tay đốt lá bùa.
“Nếu hắn là đồ đệ của Hồng Uyên, đâu đến mức chật vật như bây giờ”.
Hán Diễm cười khẩy thêm lần nữa, một tên võ tu Chân Linh quèn, mà lại là đồ đệ của Hồng Uyên? Lừa ai thế hả?
“Ừm, không sai”.
“Lục soát, tiếp tục lục soát”.
Hán Diễm hô lên đầy kiên quyết, không bắt được Triệu Bân thì không chịu thôi.
“Đám người bên ngoài thành…”
“Không có mệnh lệnh của ta, không một ai được vào thành”.
Lời nói của Hán Diễm thể hiện rõ tôn nghiêm và uy thế của thành chủ.
Lão ta đang bực đây này! Nếu cứ cố đối đầu, lão ta cũng không ngại đại khai sát giới.
Đây là thành Thương Lang, đây là địa bàn của lão ta.
“Triệu Bân, làm con rùa rụt cổ hả?”
Hán Diễm tức giận, Hán Triều cũng không chịu yên, hắn ta cưỡi trên lưng huyết ưng, liên tục chao liệng trên bầu trời thành Thương Lang.
Hắn ta không mắng binh lính nữa mà đổi sang chửi mắng Triệu Bân.
Chiêu khích tướng này tuy hơi cùi, nhưng lỡ nó có tác dụng thì sao?
Chủ yếu là hắn ta thấy khó ở nên dùng cách này để trút giận.
Hắt xì!
Trên mỏm núi ngoài thành, Triệu Bân lại hắt hơi thêm lần nữa.
Nếu nhìn từ góc độ của Thượng đế thì chuyện này chỉ là sai lầm ngẫu nhiên: chuyện Dương Hùng biết thì Hán Diễm không biết, chuyện Hán Diễm biết thì Dương Hùng không biết, mà người biết rõ mười mươi là Triệu Bân.
Bí mật mà hắn không muốn tiết lộ ra