Triệu Bân rất tự giác, bắt đầu xắn tay áo.
Tất cả tài vật trên người Hoa Dương, bất luận là vàng bạc, binh khí, trang sức...! chỉ cần có thể lấy đi thì hắn tuyệt đối không bỏ qua, động tác nhanh thoăn thoắt, không chút suy nghĩ.
Quác! Quác!
Trong lúc đang lục lọi, hắn bỗng nghe thấy tiếng chim kêu trên trời.
Triệu Bân bất giác ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt hắn là hình ảnh hai con chim lớn, một con huyết điêu và một con bạch hạc, cũng không biết từ đâu bay tới, quanh quẩn trên đầu của hắn, hình như chúng đang đánh nhau vô cùng kịch liệt, còn có máu tươi rơi xuống, tiếng gào thét dữ dội vang khắp bầu trời.
"Thú vị".
Triệu Bân lẩm bẩm, quay đầu tiếp tục quét sạch chiến lợi phẩm.
"Không đúng".
Ngay lập tức hắn lại ngửa đầu lên nhìn chăm chú vào con bạch hạc, nhìn nó có chút quen mắt, bởi vì trên cánh của nó có khắc phù văn tựa như hai đóa hoa sen, trông rất sống động, giống như hắn đã từng thấy ở đâu vậy.
"Đó là thú cưỡi của Tử Linh tiền bối".
Triệu Bân lẩm bẩm, khẽ cau mày.
Chuyện này thật lạ, Tử Linh đang giữ mộ vua Âm Nguyệt, tại sao thú cưỡi của cô ta lại ở nơi này đối chiến với huyết điêu, mà con thú cưỡi đối thủ kia còn khá là bạo ngược.
Ầm! Ầm!
Có tiếng ầm ầm lại vang