Lúc đi ngang qua Triệu Bân, Vân Phượng đã nói một câu.
“Con bé” trong lời của bà ta là đang chỉ Liễu Như Nguyệt.
Đường đường là thể thiên linh, sao người trần như Triệu Bân có thể sánh được!
“Tiền bối nghĩ nhiều rồi!”
Triệu Bân thuận miệng đáp lại, ta có vợ và là người rất chung tình.
Về việc trêu chọc đồ đệ của bà thì hãy tìm Tú Nhi nhà ta.
Ánh mắt Vân Phượng đầy vẻ khinh bỉ, cô ta biến mất trong đám đông như một vị tiên nữ không nhuốm bụi trần, đi đến đâu cũng được mọi người ngước nhìn, có rất nhiều người nhìn đến thất thần.
“Ta nói cho mà biết, Hoa Dương đã bị ta giết chết!”
Triệu Bân cầm một linh quả, cắn một cái thật mạnh.
Đương nhiên hắn không dại gì mà nói ra, nhưng nếu như còn muốn tìm Hoa Dương thì chỉ có thể đến âm tào địa phủ.
“Nói thật lòng ta cũng thấy bà ta chướng mắt!”
Triệu Bân đang đi, không biết thằng nhóc tóc tím ở đâu chạy ra, đi ngang hàng với Triệu Bân.
Suốt dọc đường nó đều bĩu môi, cùng là người của Thiên Tông nhưng quan hệ của họ chẳng tốt đẹp gì.
“Tại sao ngươi lại không ở lại trong Thiên Tông?”
Triệu Bân tò mò nói.
Vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi.
“Giống như ngươi ngày xưa, bọn ta đều bị điều ra ngoài”.
Nhóc tóc tím nhún