"Đêm nay thật không uổng công!"
Đám đông tụ tập trong tiểu viện hết sức xúc động.
Ngày hôm nay ai cũng được mở mang đầu óc, tâm tình kích động không thôi.
Kích động nhất vẫn là Tử Linh và Tiểu Linh Lung.
Nếu như người đó thực sự là Hồng Uyên thì họ còn có thể chấp nhận.
Vấn đề ở đây, người đó lại chính là Triệu Bân, một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh, hắn lấy bản lĩnh đó ở đâu ra?
Bên trong địa cung, bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp.
Triệu Uyên cùng Triệu Bân rơi lệ không ngừng, những giọt lệ của hạnh phúc trào dâng.
Hai mắt của Phù Dung cũng đẫm lệ, ánh mắt vô cùng mông lung, còn có rất nhiều hoảng hốt, bà ấy đã chết gần 10 năm, nay sống lại liền giống như đã trải qua một hồi ảo mộng, mộng tỉnh thì người một nhà lại đoàn viên, có chồng có con, muốn gì được nấy.
"Nhân lúc còn trẻ, hay là sinh thêm một tiểu bảo bối đi!"
Một bức tranh gia đình cảm động lại bị một lời của Triệu Bân phá hỏng.
Nói chính xác thì đó là lời nói của Nguyệt Thần, cái bà này đúng là biết cách hãm hại người ta.
Nghe lời này, Triệu Uyên sửng sốt.
Chỉ một lời nói đã khiến cho sắc mặt của Phù Dung đỏ bừng.
"Cha, mẹ, hai người tiếp tục nói chuyện đi".
Triệu Bân ho khan một tiếng, tự bịt miệng rồi rời đi.
Hắn phải nhanh chóng rời đi, nếu không rời đi thì Nguyệt Thần có khi lại còn nói thêm những lời cuồng loạn hơn,