Mấy ngày này, khí tức của ông ta đã bình ổn hơn, tu lại công pháp cũng không còn đau đớn như cũ nữa.
Trong lúc ông ta đang đi đường, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên.
Vẫn là Bạch Vân Câu, vẫn là thiên chi kiêu nữ đó, đi thẳng một đường như mây trắng bay qua.
Ánh mắt người đi đường sáng chói, vừa nhìn Bạch Vân Câu, vừa nhìn Liễu Như Nguyệt.
Thiên chi kiêu nữ đúng là thiên chi kiêu nữ.
Người đẹp ngựa đẹp, nhân tài cỡ này đi đến đâu cũng chói mắt.
“Cô ta là đồ đệ của con nhóc Vân Phượng à? Quả nhiên bất phàm”.
Ông già mặc áo vải thô vuốt râu, nhìn Liễu Như Nguyệt.
Luận về tư chất thì cũng kinh diễm đấy.
Còn về “con nhóc Vân Phượng” mà ông ta nói thì chính là sư phụ của Liễu Như Nguyệt.
Cũng tiếc là Triệu Bân không biết, nếu biết thì không rõ sẽ bày tỏ ra dáng vẻ gì, tốt xấu gì cũng là người từ Thiên Tông, sâu không thể lường được, nhưng lại bị gọi là con nhóc Vân Phượng.
Ông này có vị trí cao thật đấy.
“Người thì tốt, nhưng tính tình thì...”
Ông già mặc áo vải thô không nhìn nữa, lại bổ sung một câu.
Thành Vong Cổ này ai mà không biết con cờ mà Liễu gia hạ chứ, không muốn gả thì thôi nói luôn, lại còn lén thay cột đổi xà như vậy, quá khốn nạn.
Còn cả con nhóc Vân Phượng kia nữa, đêm đó chắc phải oai phong lắm.
Ừm, khi nào về Thiên Tông phải nói chuyện với nó mới được.
Rảnh rỗi thì ở nhà đi, đừng có đến nơi khác làm loạn như thế, không người ta lại đánh chết cho.
Ví dụ như vị sư phụ đáng sợ của Triệu Bân.
Không khéo đó lại là cảnh giới Thiên Võ, bắt nạt đồ đệ của người ấy thì không đến tìm ngươi tính sổ mới lạ.
Trong lúc nói chuyện, ông ta cũng đã đến cửa hàng binh khí Triệu gia.
Triệu Bân ở đó, vẫn ngồi gật gù chỗ quầy thanh toán.
Thực ra thì hắn đang lĩnh ngộ thiên thư huyền môn, mà còn một lúc làm nhiều việc, tiện thể tu luyện bước phong thần, lúc nào hắn cũng không ngơi tay.
“Có cảnh giới Huyền Dương”.
Triệu Bân than nhẹ, chỉ vì viên linh châu đó sáng lên màu tím, tức là trong phạm vi nhất định có cảnh giới Huyền Dương bước đến.
Xem độ đậm của màu tím thì tức là một cảnh giới Huyền Dương đáng sợ.
“Tới rồi”.
Triệu Bân lén nhìn, thấy là ông già mặc áo vải thô đang nho nhã đi tới.
Hắn liền lập tức giả ngủ, tiếp theo chính là thời khắc diễn xuất rồi đấy!
Ông già mặc áo vải thô đã đi vào, nhìn quanh cửa hàng binh khí thì nhướng mày.
Đúng là chả ra làm sao, đến ông chủ còn đang ngủ gật, mà trên giá thì trống không, chẳng có binh khí gì.
Ái chà, thú vị thật.
Không có binh khí để bán thì sao không đóng cửa ngủ đi!
Rảnh ghê.
Lúc này ông ta mới đi đến trước quầy, gõ nhẹ mấy cái.
Triệu Bân bị gọi dậy, mắt tèm nhèm nhìn quanh, rồi lại định ngủ tiếp.
Chọc tức ông già này chơi, dù gì ông cũng phải nói chuyện chút chứ!
Sau ba lần hít thở, mới thấy Triệu Bân ngẩng đầu, rồi nói hôm nay cháy hàng.
“Có lấy đan dược không?”, ông già mặc áo vải thô nói nhỏ.
Lúc này, Triệu Bân mới ngẩng đầu hẳn hoi, cố tỏ vẻ không quen biết, nhìn ông ta một lượt.
Sau đó, hắn mới thăm dò, hỏi: “Đến từ chợ đen sao?”
“Ngươi đoán xem?”, ông già mặc áo vải thô nói, rồi tự giác đi vào nhã gian.
Triệu Bân mỉm cười, rồi bước theo.
Trong nhã gian, ông già mặc áo vải thô đã ngồi xuống, pha trà tự thưởng thức.
“Sư phụ nói rồi, thấy đan dược mới đưa công pháp”.
Triệu Bân ngồi xuống, lấy tay ra che mặt ngáp, cũng không biết là diễn trò hề gì.
“Được”.
Ông già mặc áo vải thô không nói nhiều, đặt một hộp ngọc