"Tiền bối, xin ngài trị bệnh cho ta!"
Thằng nhóc tóc tím xoa xoa tay, ngượng nghịu cười.
Nó quá thấp bé, ra khỏi nhà cũng không dám đi đến chỗ có nhiều người, sợ người ta giẫm đạp lên mình, có một số kẻ còn cố tình giẫm đạp lên nó nữa.
"Ngươi cứ hỏi Bân nhi là được".
Triệu Bân nói xong liền đứng dậy rời đi, rất sợ ngồi lâu sẽ lộ ra sơ hở.
Không lâu sau thì hắn liền lắc lư trở lại, còn cầm theo hai bầu rượu.
"Ngươi đã đi đâu vậy?"
"Lúc nãy sư phụ của ngươi đã tới đây đó".
"Nói tới liền tới!"
Triệu Bân quay về với bộ dạng tùy tiện, diễn xuất vô cùng tự nhiên, khiến cho Tử Linh cũng phải âm thầm dựng thẳng ngón tay cái lên khen ngợi hắn.
Tên nhóc này rất có thiên phú, một thân thần thông bản lĩnh, không để cho ai có thể nắm thóp được mình.
"Có một sư phụ như vậy thì thật tốt".
Lão mập thổn thức, thì thầm nói với lão Huyền Đạo, hai lão già đang ngồi ở đình nghỉ mát nghiên cứu bí thuật mà Hồng Uyên truyền lại.
Bí thuật này đúng là quá huyền diệu, khiến cho hai lão già bất giác cũng muốn có được một sư phụ giống như Đại Hạ Hồng Uyên.
"Có một sư phụ như vậy thì thật tốt".
Tiểu Hắc mập cũng tặc lưỡi, gã đang ngồi đếm bạc với nhóc hám tiền.
Xích Yên liếc nhìn Triệu Bân, ánh mắt vẫn không thể nào hiền lành được, mặt của