"Tên nhóc này thật đào hoa quá", Tiểu Hắc mập cảm thán, gãi gãi đầu nói: "Ta đẹp trai thế này mà không có ai thích".
"Trông ngươi đen quá".
"Rộn chuyện!"
Ngưu Oanh bĩu môi một trận, rồi lầm lì bỏ đi.
Trong phòng.
Triệu Bân đã ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn thẳng Phượng Vũ, bởi vì hắn có Thiên Nhãn! Có những thứ không nên thấy nhưng hắn sẽ nhìn thấy nếu nhìn thẳng vào cô ta, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ rồi.
"Trước hết xin chúc mừng mẹ của ngươi đã sống lại", Phượng Vũ cười nói, còn lấy ra một hộp ngọc nhỏ: "Chút lòng thành tặng cho bá mẫu".
"Thật là ngại quá".
Triệu Bân nói xong thì tay cũng rất tự giác thu lấy hộp ngọc, bên trong là một viên linh châu, theo như hắn thấy thì đây nhất định là thúy ngọc châu, có tác dụng an thần dưỡng lực, cực kỳ quý giá.
"Cô muốn cứu ai?"
Triệu Bân hà hơi vào viên linh châu, còn không quên dùng ống tay áo xoa xoa, linh châu này cũng không tặng không, nhận quà của người thì phải giúp người làm việc, đạo lý này hắn vẫn có thể hiểu.
“Đại ca của ta”, Phượng Vũ vội vàng nói: "Huynh ấy bị giam giữ ở khổ ngục".
"Lại đây, cầm linh châu đi đi, không tiễn".
Triệu Bân lại đặt linh châu vào trong hộp ngọc, sau đó nhét lại vào tay Phượng Vũ.
Hắn đã từng nghe nói về khổ ngục, nghe tên là đã biết nó không phải nơi tốt đẹp gì, nói là nơi đại hung cũng còn chưa đủ để miêu tả về nó.
Ngục thì đương nhiên là nơi giam giữ phạm nhân, nhưng khổ ngục