Thành Vong Cổ dưới ánh trăng vô cùng náo nhiệt.
Nhưng, sự náo nhiệt đó càng tăng lên gấp bội khi có một người đi ngang qua.
Đương nhiên đó là Triệu Bân! Hắn dùng một tay bụm cái mũi đầy máu, một tay còn lại chống sau hông, mặt mày bầm tím, bước đi què quặt, khắp người đều là dấu chân, mái tóc đen vốn suôn mượt cũng rối bời như ổ gà.
Hắn đi trên đường thì thật sự rất thu hút sự chú ý.
“Bị ai đánh thế không biết!”
“Tình thánh mà! Chắc là lại nói bậy nữa rồi!”
“Vậy thì đáng đời!”
Người trên phố tụm lại bàn tán xôn xao, ai cũng phát huy trí tưởng tượng, tự liên tưởng đến biệt hiệu tình thánh, đến chị vợ cũng dám trêu ghẹo thì còn ai mà hắn không dám chứ?
“Lại đánh mình!”
Triệu Bân lau máu mũi, nghiến răng nghiến lợi.
Đến giờ hắn vẫn không biết tại sao Xích Yên lại đánh mình, là vì chuyện đêm hôm đó sao?
“Ăn đòn cũng là một kiểu tu hành!”
Lời của Nguyệt Thần vẫn đầy triết lý nhân sinh.
Thấy đồ đệ mình bị đánh, người làm sư phụ như cô ta lại vô cùng sảng khoái.
Hả?
Lúc Triệu Bân định đi thì tự dưng hơi chau mày, năng lực cảm ứng của hắn cũng rất khá, hắn cảm giác có người đang âm thầm theo dõi mình và còn có nguy cơ tiềm tàng