Trên cái cây nghiêng nghiêng vẹo vẹo kia có thêm một bóng người, bị trói nghiến lên đó, toàn thân chi chít dấu chân, mái tóc suôn mượt cũng biến thành cái tổ quạ.
Lúc này đây, nhờ từng trận gió thổi qua mà hắn đang đung đưa theo gió.
Đã cái nư ghê!
Nguyệt Thần vắt vẻo trên mặt trăng, lòng dạ khoan khoái.
Vì muốn đồ đệ ăn đòn thêm một trận mà sư phụ này tốn công tốn sức ghê.
“Chiếc áo kỳ dị ghê”.
Đám đông chưa đi, họ đang tụ tập dưới tán cây, lột mất huyền bào tị thế của Triệu Bân, sau đó quây thành vòng tròn để nghiền ngẫm.
Ngoại trừ bát quái cửu cung và một số họa tiết, họ không nhìn ra điều gì khác.
Trận pháp mà Triệu Bân đưa vào chiếc áo này là trận pháp vô hình nên không ai có nhìn ra được.
Loại áo có thể che đậy, không phải họ chưa từng nhìn thấy.
Nhưng huyền ảo như phiên bản của Triệu Bân thì đúng là lần đầu diện kiến.
Người ngoài nhìn lâu không chỉ bị che khuất tầm nhìn, thậm chí còn mê hoặc tinh thần.
“Hồng Uyên truyền cho nó hả?”
“Ngoài kẻ đứng đầu thiên hạ ấy thì còn ai hào phóng được thế nữa”.
“Có một sư phụ như thế, thật tốt”.
Không ít tiếng rì rầm vang lên, ai nấy cực kỳ hâm mộ.
Chỉ có đôi mắt của Tử Linh trở nên thâm sâu.
Lấy đâu ra Hồng Uyên, chắc là do tự Triệu Bân tạo ra, cũng