Triệu Bân hít sâu một hơi, cảm thấy đau đớn.
Trong trận này hắn cũng bị thương, trước đó hắn bị tên hói lỗ mãng bổ xuống một rìu, hắn vẫn bị chấn động đến mức nội thương, mà tiên lộ linh dịch lại không thể chữa khỏi được nữa, bởi vì nó đã bị pha loãng nhiều lần, dược lực bên trong hồ lô đã xuống rất thấp, không còn thần hiệu tái tạo xương thịt nữa.
Vậy nên sau này hắn phải sử dụng tiết kiệm hơn một chút.
Nhưng cho dù dược lực của linh dịch suy giảm thì nó vẫn tốt hơn hẳn những loại đan dược trị thương thông thường.
"Cảm ơn rất nhiều".
Phượng Vũ vừa cảm kích vừa cảm thấy có lỗi.
Nếu Triệu Bân không theo cô ta ra khỏi thành, thì tối nay hắn cũng sẽ không bị ám sát.
"Chúng ta đều là những người xui xẻo, kẻ tám lạng người nửa cân thôi".
Triệu Bân thản nhiên đáp một tiếng, ôm chặt cái eo già nua của mình rồi ngồi xuống.
Đúng vậy, tám lạng nửa cân.
Vừa mới ló đầu ra khỏi thành liền đụng phải sát thủ của La Sinh Môn, một nhóm đuổi theo hắn, một nhóm đuổi theo Phượng Vũ, hai người bọn họ đi chung, hai nhóm sát thủ cũng đi chung, chuyện trùng hợp như vậy đúng là hiếm thấy.
Phượng Vũ cười khan, ngay lập tức ho ra máu.
Cô ta cũng giống như Triệu Bân, đều bị La Sinh Môn theo dõi từ lâu.
Ngày thường cô ta luôn trốn ở trong thành Thương Lang, nếu không phải vì cứu đại ca của mình thì cô ta cũng