“Kiếm này cứng thật”.
Ông già mặc áo vải thô than nhẹ, cầm trong tay, lật đi lật lại.
Ánh mắt ông ta thâm sâu vô cùng.
Đừng nghĩ kiếm này không ra gì, nhưng chất liệu tạo ra nó tuyệt đối không tầm thường.
Ông ta nhìn kỹ, ánh mắt bất ngờ vô cùng.
Trời đất ơi, kiếm này được làm từ vẫn thiết đó, trên kiếm còn có đường vân kìa, tức là vẫn thiết từ bên ngoài.
“Sư phụ ta tặng đó”.
Triệu Bân mỉm cười, nói câu nào cũng phải nhắc đến sư phụ.
“Ừ, cũng được”.
Ông già mặc áo vải thô ho khan một tiếng, âm thầm nghĩ, lão tiền bối đó thật sự thương yêu đệ tử quá mà.
Vẫn thiết rơi từ trên trời xuống, nói tặng là tặng, thật sự hào phóng quá đi!
Triệu Bân không nói gì, chỉ chuyên tâm tôi luyện binh khí.
Ông già mặc áo vải thô liền thấy lúng túng, binh khí không vỡ ra thì sao không lúng túng cho được!
Ông ta thật sự rất thích kiếm Long Uyên.
Không phải nói điêu chứ, nếu là cảnh giới Ngưng Nguyên bình thường, ông ta sẽ cướp ngay! Nhưng Triệu Bân thì, thôi vậy.
Không phải ông ta sợ Triệu Bân, mà là sợ sư phụ của Triệu Bân kìa! Dám ỉ lớn bắt nạt nhỏ, vị lão tiền bối đó chắc chắn sẽ cho ông ta một bài học mất.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Ông già mặc áo vải thô đứng dậy, chắp tay đi về phía Triệu Bân, nhìn phương pháp tôi luyện binh khí của Triệu Bân.
Động tác cực kỳ thuần thục, ông ta càng xem thì ánh mắt càng sâu.
Triệu Bân không chỉ đang luyện binh khí, mà còn làm nhiều việc một lúc nữa, ví dụ như lĩnh ngộ loại bí thuật nào đó, hoặc là dùng chân nguyên tôi luyện thân thể.
“Yêu nghiệt”.
Đây chính là đánh giá của ông ta về Triệu Bân.
Thật sự là yêu nghiệt.
Nói rồi mà! Có thể làm đồ đệ của lão tiền bối thì nào phải hạng tầm thường.
Thế nhân nói đây là thiếu gia phế vật, nhưng hắn còn đáng kinh ngạc hơn những gì ông ta tưởng tượng nhiều.
Vì thế mà ông ta càng thêm cảm thán cho Liễu gia hơn nữa.
Đụng phải một tiểu ma đầu thế này thì nhà các ngươi an toàn được mới lạ đấy.
Lấy thiên phú của Triệu Bân, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành một cường giả danh chấn một phương, thuật luyện khí cũng được tăng cao, ngoài ra, lại còn một vị sư phụ sâu không lường được.
Đêm mỗi lúc một khuya.
Triệu Bân không dừng lại mà vẫn miệt mài luyện khí.
Ông già mặc áo vải thô vẫn chưa đi.
Ông già này đúng là rảnh rỗi, chắp tay sau lưng, đi dạo quanh một vòng, thỉnh thoảng còn lấy tay ra gõ vào binh khí Triệu Bân đã tôi luyện xong.
Một lần gõ làm binh khí tổn hại không ít.
Không phải vì binh khí không đủ cứng, mà là ngón tay của ông già mặc áo vải thô ra sức quá mạnh, tu vi dưới cảnh giới Địa Tàng sẽ bị biến thành bột phấn.
“Sư phụ ta tính khí không tốt lắm đâu nha”.
Triệu Bân nhìn vậy thì lên tiếng, sắc mặt hơi đen.
Đệch mợ nó chứ, nửa đêm nửa hôm không ngủ đi, chạy đến gõ binh khí của ta, thành tâm muốn làm loạn à!
“Bớt dọa lão phu đi”.
Ông già mặc áo vải thô không cho là vậy, vẫn tiếp tục gõ theo nhịp điệu.
“Vẫn chỉ có thanh kiếm đó bá đạo”.
Ông ta lẩm bẩm, nhưng chỉ mình ông ta nghe thấy.
“Thanh kiếm đó” đương nhiên là nói kiếm Long Uyên do vẫn thiết tạo ra rồi, mấy thứ rác rưởi đó sao sánh bằng được.
“Nếu dán một lá bùa nổ vào người ông ta thì sao nhỉ?”
Triệu Bân nghĩ vậy, rồi càng bình tĩnh hơn, một không đủ thì hai vậy.
Ông già mà biết thì chắc sẽ khinh bỉ lắm.
Bùa nổ này, không phải với ai cũng có tác dụng.
Với tu vi của ông ta, dù Triệu Bân có làm thế nào thì cũng không phá được lớp phòng ngự của ông ta.
Đây chính là sự áp chế tuyệt đối của cảnh giới, đừng bao giờ so sánh một cảnh giới Địa Tàng với cảnh giới Huyền Dương bình thường, những thứ đó ở trước mặt ông ta đều bị coi là một đám tiểu đệ mà thôi.
“Nổ cho ông tung trời luôn”.
Triệu Bân còn đang suy nghĩ, mỗi lần ông già gõ một món binh khí, thì câu niệm đó càng thêm mãnh liệt.
Đậu má, luyện mãi mới được binh