Phượng Vũ cũng khép mắt lại, biết Triệu Bân đang muốn phản công, cô ta là võ tu linh cảm không giỏi chiến đấu nên phải phối hợp để đánh trả, cô ta là người hỗ trợ, Triệu Bân là tấn công chính, mục đích chỉ có một, đó là giết chết lão già này.
“Thế mới đúng chứ”.
Pháp sư lại nhếch miệng lên, thấy Triệu Bân và Phượng Vũ cùng nhắm mắt lại thì tự giác nghĩ rằng hai thanh niên này đã chấp nhận sự thật, từ bỏ chống đối rồi.
“Đúng cái đầu ông ấy”.
Triệu Bân hét to một tiếng, nhanh chóng mở mắt ra.
Như một tia chớp, hắn thể hiện khí thế của Thiên Võ, làm vỡ nát lớp băng lạnh.
A…!
Pháp sư bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh bay ra ngoài.
Sắc mặt lão ta bỗng chốc thay đổi, không cách nào tin nổi.
Cái gì thế này.
Một Chân Linh nho nhỏ mà lại có khí thế của Thiên Võ ư?
Soạt!
Triệu Bân nhanh như chớp, vội vàng đuổi theo tóm lấy tay pháp sư, sau đó cúi người dồn sức nhấc cả người lên rồi ném xuống đất, hắn dùng hết tất cả mọi sức mạnh, sức ấy mà! Chắc chắn là đủ dùng.
Ầm!
Tiếng vang ầm ầm này vẫn êm tai lắm.
Pháp sư bị đánh ba hồn bảy vía chạy mất, nếu đang giữ tu vi Địa Tàng thì tất nhiên lão ta chẳng phải nghĩ, nhưng bây giờ lão chỉ