Pháp sư ngã xuống, một kiếm xuyên từ sau lưng ra trước ngực.
Mạch máu, tim đều vỡ tan.
Bây giờ, thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Pháp sư bị cắm vào kiếm Long Uyên, hai tay hai chân yếu ớt rũ xuống, vẻ mặt nhăn nhó, lão ta là Địa Tàng, bị giảm tu vi nhưng vẫn là Huyền Dương tầng cao nhất, lại bị một tên cảnh giới Chân Linh ném đến nỗi gân mạch đứt đoạn, từ khi bị Triệu Bân tóm lấy thì chẳng thể dùng nổi một bí thuật nào, lão ta đã quá tự cao tự đại, xem thường thiếu chủ Triệu gia, tự đào một cái hố lớn rồi lại tự chôn sống bản thân mình.
Phụt!
Triệu Bân phun một ngụm máu tươi, quỳ nửa người trên mặt đất.
Hắn hung hãn là thật, nhưng hắn cũng bị thương nặng, mấy lần bị đánh bay, suýt chút nữa đã tan xương nát thịt.
Phượng Vũ cũng thảm, cơ thể yếu ớt đầy máu, cũng đứng không vững rồi.
Nhưng mà chiến tích vẫn khá ổn.
Hai người cùng hợp sức, vẫn có thể giết được một Huyền Linh tầng cao nhất.
Đôi khi, tấn công bất ngờ có thể tạo thành chiến công nhất định.
Nếu, chiến đấu ở khoảng cách xa thì có lẽ hai người họ không phải là đối thủ của pháp sư.
“Đi thôi”.
Nghỉ ngơi vài phút, Triệu Bân lảo đảo đứng dậy.
Trước khi đi còn lấy hết tất cả mọi thứ pháp sư có, tiện thể hủy thi diệt tích.
Dưới ánh trăng.
Hai người, một người thì thất tha thất