Nếu vậy thì khả năng sống sót gần như bằng không.
Giết!
Càng về gần phía đông thì tiếng hét chém giết càng rõ hơn.
Triệu Bân đứng nghiêm nghị, cố hết sức nhìn về phía xa, màn đêm đã buông xuống rồi, thứ mà hắn có thể nhìn thấy chỉ là ánh lửa rực sáng cả bầu trời, cũng như khói đỏ ngùn ngụt, nhưng hắn không biết liệu cảnh giới Thiên Võ tham gia chiến đấu hay không.
Vù, vù!
Gió mạnh gào thét, bầu trời không ngừng xuất hiện cầu vồng.
Đó là những tọa kỵ, có quân đội, có tán tu và cả người của Thiên Tông.
Hắn nhìn thấy lão Huyền Đạo và lão mập và cả thằng nhóc tóc tím cũng có mặt trong số đó.
Hắn nhìn xuống mặt đất thì thấy ngựa chiến đang phóng nhanh.
Giống như những gì Triệu Bân dự đoán, thành cổ cách đó không xa đã phái quân đội đến, hắn có thể nhìn thấy Hán Diễm và cả thành chủ thành Xích Dương nhưng lại không thấy con trai cưng của hai người họ đâu, về điểm này thì phải nói tư tưởng giác ngộ của bọn họ đã kém hơn thành chủ thành Thanh Phong rồi.
Ít ra thì Thanh Dao cũng đã ra trận.
Cha anh dũng thì con cũng không kém cạnh, phụ nữ cũng không thua kém gì đàn ông.
Quạc!
Đại Bằng rít lớn giữa hư không.
Nó quay về lại linh giới, Triệu Bân và Phượng Vũ thì dùng bùa tốc hành.
Trong lúc đó.
Phượng Vũ đã không ngừng nhìn Triệu Bân, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Đương nhiên Triệu Bân cũng hiểu được ý của cô ta, đối phương muốn hắn thi triển ra khí thế Thiên Võ sau khi đến