“Có biết trọng phạm khổ lao ở đâu không?”
Câu hỏi của Triệu Bân vẫn vậy, đi đến đâu hỏi đến đó, nhưng lại chưa có ai biết.
Đúng như hắn đã nghĩ trước đây, cứu người trên chiến trường còn khó khăn hơn cứu người từ lao ngục, không biết người đó ở đâu.
Không thấy Phượng Vũ, cũng không tìm thấy huynh trưởng của cô ta, hắn cũng không dám chắc hai người này còn sống hay không, đi đến đâu cũng chỉ thấy hỗn loạn.
“Có bảo bối!”
Chém giết nhau đến một sườn đồi, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
Chiến trường có nhiều kẻ, nhiều người như vậy, luôn có người mang theo dị bảo.
“Phía Đông Nam, người mặc áo giáp màu đen!”
“Ở trong ngực hắn có một viên linh châu màu tím.
Cướp đi!”
Nguyệt Thần bình tĩnh nói, cô ta là một khán giả đáng tin, không có biểu cảm gì.
Chiến tranh mà! Cô ta đã thấy rất nhiều rồi, mười mấy vạn người giao chiến, chỉ có khoa chân múa tay.
Vèo!
Triệu Bân cầm Long Uyên trên tay, xông thẳng về phía đối phương.
Người thanh niên mặc giáp đen có tu vi không tầm thường, là một cao thủ mạnh mẽ, từ cơ thể tên này luôn tuôn ra từng luồng sương đen như thể trong thân chứa độc vậy… những người dính phải đều ngã xuống, tất cả đều là tướng sĩ cảnh giới Chân Linh, chỉ có trong vòng ba giây đã chết bất đắc kỳ tử.
“Vậy mà vẫn có người không sợ chết!”
Gã ta nở nụ cười u