Triệu Bân lại cầm Long Uyên lên, nhìn chằm chằm vào một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ở đằng xa, cánh tay của gã trần trụi, mái tóc rối bù, thân hình hùng dũng, cao hơn hai thước, trong tay cầm theo một cây gậy sắt còn to hơn cánh tay người trưởng thành, chắc chắn là võ tu thiên về sức lực, cơ bắp cuồn cuộn như rồng có sừng...!rõ ràng rất có sức mạnh.
Thế nhưng…
Biểu cảm của gã có vẻ kỳ lạ, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.
Rõ ràng, gã không phải là người sống, có lẽ là một con rối do võ tu tế luyện ra.
Vương triều Đại Nguyên cũng không phải ngốc, dám cử con rối đến chiến trường làm vũ khí giết người.
Không cần phải nói, lực sát thương của gã đủ mạnh, không có quy tắc nào, gã vừa đi vừa đánh, đi tới đâu, tướng sĩ cảnh giới Chân Linh đều bị ném lên bầu trời, đến cả cảnh giới Huyền Dương bình thường cũng không đỡ được.
Chuyện này, Xích Yên chính là một ví dụ.
Một cây gậy to như vậy, chỉ cần đập tới, không ai có thể đỡ được.
Keng!
Xích Yên lại xông ra bên ngoài chém giết.
Nhìn có vẻ giống như đang lấy lại thể diện nhưng cuối cùng lại con rối hất mạnh bay ngược về, đúng là rất mất mặt! Còn có, lực sát thương của gã đó thật sự rất dọa người, để gã ở trên chiến trường thế này, không biết sẽ có bao nhiêu người bị giết bởi gã nữa.
“Đừng liều mạng!”
Triệu Bân nhắc nhở một câu, tốc độ cũng không chậm trễ.
Hai người một trái một phải, kết hợp tấn công, phối hợp rất ăn ý.
Thế nhưng,