Người đi đường liếc mắt hóng chuyện, thấy mười mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài cửa hàng binh khí Liễu gia, lúc này họ đang chất binh khí lên xe, xe nào cũng đầy ăm ắp.
“Hai nhà này thú vị đấy nhỉ”.
Người đi đường lầm bầm nói, mấy ngày trước Liễu gia điên cuồng mua vào, Triệu gia điên cuồng bán ra, bây giờ vai vế thay đổi, Triệu gia điên cuồng mua vào, Liễu gia điên loạn bán ra.
“Chiến tranh thương mại, đây đúng là một trận chiến thương mại”.
Người tinh mắt nhìn liếc qua là biết ngay phương thức mà hai nhà âm thầm đấu đá nhau!
Chát!
Tiếng roi ngựa vang lên, mười mấy chiếc xe chở đầy binh khí đồng loạt khởi hành, quả thực dọn sạch cửa hàng binh khí Liễu gia chỉ trong một loáng, không chừa lại món nào.
“Chắc chắn là người do cửa hàng binh khí Triệu gia phái đến”.
Vương Đức “hừ” một tiếng, thần thái của lão ta khác nào tự nhận mình liệu sự như thần.
“Cần ngươi phải nói chắc?”
Liễu Thương Hải mắng ầm lên, lão ta nghĩ được chiêu lũng đoạn, Triệu Bân không nghĩ được chắc? Bán ra với giá năm mươi lượng một món binh khí, mua vào với giá ba mươi lượng, tính thế nào cũng không lỗ.
“Để cho Triệu gia được hời như vậy hả?”
“Tiền trang, bổn tiệm, các cửa hàng khác và các gia tộc lớn đang đòi tiền ông đây, ta còn làm gì được?”, Liễu Thương Hải ôm lồng ngực, phun ra một búng máu.
Chắc hẳn tức quá hóa bệnh đó mà.
Thời khắc này, lão ta mắng Triệu Bân cả trăm nghìn lần, cũng mắng Liễu Thương Không cả trăm nghìn lần.
Chiến lược không hề sai, nhưng gia tộc không tiếp sức, đồng đội không ngồi yên.
Đến thời khắc quan trọng mà còn hỏng chuyện.
Nhà mình không tìm được luyện khí sư thì lôi kéo luyện khí sư của đối phương cũng được mà!
Nếu không lôi qua được thì phái người hủy diệt hết!
Trận này lão ta đánh với khí thế hừng hực, cược cả gia tài của mình vào đó, nhưng gia tộc làm hỏng chuyện, đến cả đám đồng minh cũng toàn bọn giậu đổ bìm leo.
Đáng giận nhất vẫn là Liễu Thương Không.
Với tư cách là gia chủ, chỉ cần một câu của ngươi là có thể giúp ta vượt qua cửa ải này, chí ít cũng có thể ủng hộ về tài lực, ông đây cũng không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Thế nhưng, Liễu Thương Không thấy chết mà không cứu.
Trong lúc nói chuyện, không ít bóng người đẩy cửa bước vào, đen kịt một mảng, đa phần là quản gia của các cửa tiệm, cũng có cả người của các gia tộc khác, nghe tin cửa hàng binh khí Liễu gia làm ăn lớn nên vội vàng chạy tới, kéo bè kéo nhóm đòi tiền từ Liễu Thương Hải.
Đưa, đưa hết.
Liễu Thương Hải cũng dứt khoát, họ đầu tư bao nhiêu thì đếm đúng số lượng mà trả lại, không thiếu một xu.
“Đúng là hào sảng”.
Đám đông cười khà khà, lấy được tiền về rồi, cũng dễ ăn nói với bên gia tộc.
“Không tiễn!”
Liễu Thương Hải hờ hững đáp, lại muốn phun thêm một ngụm máu nữa.
Tìm được đám đồng đội ngu dốt này thật sự vui thấy cha thấy mẹ, lúc đòi tiền thì đứa nào cũng tích cực lắm.
“Nóng giận hại thân!”
Đám đông chủ cửa hàng bật cười, họ kéo bè đến đây nên cũng kéo nhóm mà rời đi.
Đám đông đi rồi, lại có người khác tới.
Người này là quản sự của tiền trang Liễu gia, khẽ khàng phe phẩy cây quạt, cực kỳ có phong thái.
Hiển nhiên, người này cũng tới đòi tiền.
Những ngày này, Liễu Thương Hải mượn không ít ngân lượng từ tiền trang nhỉ?
“Nóng lòng đến thế cơ à?”
Liễu Thương Hải chưa kịp điều hòa nhịp thở đã lại ho ra một búng máu, gia tộc khác chạy tới đòi tiền, lão ta đành chịu; thế mà đến tiền trang nhà mình cũng vậy, chẳng lẽ lão ta còn chạy được chắc? Nếu không phải vì bị ép quá đáng, ông đây đâu đến mức phải hạ giá bán binh khí.
“Tam gia, chuyện nào ra chuyện đó!”
Quản sự tiền trang mỉm cười hờ hững, người này chỉ quan tâm đến chuyện thu tiền, chuyện khác thì mặc kệ.
“Cầm đi, không tiễn!”
Liễu Thương Hải “hừ” một tiếng