Xích Yên thật sự tin vào lời lừa gạt của hắn.
Binh đấu binh tướng đấu tướng, chiến trường của Thiên Võ chắc chắn không nằm ở nơi này.
Cô tin thì ta an tâm rồi.
Triệu Bân lại rót thêm một ngụm linh dịch, mặc dù lời lừa gạt của hắn chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, nhưng quả thật có một chiến trường khác của riêng cảnh giới Thiên Võ mà thiên hạ không biết, bọn họ đều là chiến thần, cho nên chiến trường của bọn họ cũng khủng khiếp hơn, tổn thương gây ra cũng trầm trọng hơn.
Ông!
Đang nói chuyện thì hắn bỗng nghe dưới đất truyền tới tiếng ông ông.
Cơn chấn động lớn đến quá đột ngột, lan ra toàn bộ chiến trường, có rất nhiều người không đứng vững, trận động đất này khiến cho cả những ngọn đồi xung quanh cũng rung chuyển.
"Chấn động mạnh quá".
Xích Yên cũng đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã quỵ.
Không nói lời nào, Triệu Bân liền kéo cô ta lui về phía sau hai ba bước, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó sắp lao ra khỏi mặt đất, và chấn động vừa rồi có liên quan đến nó.
Đúng như hắn đoán, có một thứ đã lao ra ngoài.
Đó chính là một cỗ quan tài, đang trồi lên khỏi lòng đất từng tấc một.
"Tộc xác chết?"
Thấy vậy, Xích Yên nhíu mày.
Cô ta đã nghe từng nghe nói về thuật trầm quan huyền thoại, và chỉ có tộc xác chết mới biết về nó.
"Tộc xác chết đáng sợ đó...!cũng đã tham chiến".
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn bất giác quay đầu