Triệu Bân ngồi thiền luyện thể, yên lặng như hòn đá, dáng vẻ trang nghiêm.
Nhìn thể phách của hắn có khí lửa vây quanh, sấm sét cuốn người, xương cốt không ngừng va chạm.
Thân thể cảnh giới Ngưng Nguyên của hắn đã luyện tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đến mức hoàn mỹ, những kẻ cùng cảnh giới không thể sánh được.
Hắn đang cố gắng hoàn thiện cái “cơ bản” mà Nguyệt Thần nói.
Không biết đến bao giờ hắn mới ngừng lại, thở ra một ngụm khí xấu, bên ngoài cũng dấp dính một tầng, đều là tạp chất được luyện ra.
“Cảm giác thật là mỹ diệu”.
Triệu Bân cười nói, vung nắm đấm ra, tay trái có sấm sét, tay phải có liệt diễm.
Sét và lửa vô cùng tinh túy, chân nguyên trong cơ thể cũng vì thế mà tăng mạnh.
“Hỏa năng và hỏa dung”.
“Lôi năng và lôi dung”.
“Lửa với sét liệu có dung hòa được không nhỉ?”
Hắn nhìn hai tay mình rồi lẩm bẩm, chủ yếu là vì tò mò.
Ơ?
Ngay lúc ấy, hắn đột nhiên thấy bình hồ lô tím vàng đang nằm trên bàn khẽ rung nhẹ, mà còn lóe ra tia sáng.
“Cấm chế được giải rồi sao?”
Triệu Bân kinh hô, rồi cầm lấy.
Từ khi có được bình hồ lô này, ngày nào hắn cũng lấy thiên lôi tôi luyện nhưng chẳng có thay đổi gì.
Đêm nay là lần đầu tiên xảy ra điều bất thường.
Sau đó, khi hắn cầm trên tay thì lại chẳng có thay đổi gì nữa.
Triệu Bân lật đi lật lại hồi lâu rồi mới mở ra.
Nhìn vào bên trong, thấy toàn mây mù.
So với lúc trước thì không gian đã to hơn rồi, có thể đựng được một vò rượu.
“Lấy làm đồ đựng chắc cũng được”.
Triệu Bân nói rồi mở một túi khác ra, bên trong toàn là những bình linh dịch chân nguyên màu xanh ngọc.
Sau đó, hắn đổ hết vào trong bình hồ lô.
Đổ hơn một trăm bình rồi mà vẫn chưa đầy, nhìn vào bên trong chỉ thấy một mảnh hư vô.
“Vừa hay lại hợp”.
Triệu Bân cười nói, dắt bình hồ lô ở eo.
Đừng thấy nó nhỏ mà khinh, chứ dung lượng của nó thì lớn vô cùng.
So với việc mang từng bình nhỏ đi thì tiện hơn nhiều.
Lúc này, trời đã gần sáng.
Triệu Bân thu thập đồ đạc, vác một cái bao lớn đi ra ngoài.
Hắn tìm một con ngựa, chạy một mạch ra khỏi thành.
Hắn muốn đến rừng sâu để tu hành, ở trong thành có nhiều tai mắt quá, hắn không muốn để người khác thấy.
Trong núi là một nơi hợp lí.
Hắn mua bao nhiêu là tài nguyên tu luyện, cũng là chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Hay còn gọi là bế quan.
Hắn đi không được lâu thì ông già mặc áo vải thô lại đến, gương mặt ông ta đen sì.
Ông ta đến tính sổ với Triệu Bân mà.
Cái thằng khốn này nữa, dám ném bùa nổ vào người ông ta.
Nếu Triệu Bân ở đây thì cũng sẽ đáp trả ngay.
Đường đường là cảnh giới Huyền Dương, tốt xấu gì cũng là tiền bối, thế mà lại đi trốn nợ của hậu bối, ta không nổ ông thì nổ ai.
Ông già mặc áo vải thô cũng không tìm được Triệu Bân.
Sau đó, đám Lỗ Mãng lại bị đánh cho một trận.
Đó là ở bên cửa hàng binh khí.
Bên này, Triệu Bân đã đi vào núi, giống như một con ngựa hoang được thả cương vậy.
Kiếm Long Uyên nặng nề trên vai cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, giống như một bóng đen đang bay giữa rừng, làm chim chóc sợ hãi bay đi, đến cả yêu thú cũng kêu lên liên tục.
Khi hắn dừng lại thì đã là ở nơi sâu nhất trong núi.
Nơi đây bóng núi thấp thoáng, cỏ dại mọc dày, rõ ràng là ban ngày nhưng chẳng thấy mấy ánh sáng, giống như trời đang chạng vạng, ánh sáng cực ít, là một nơi u tĩnh.
Ngoài ra thì còn thấy được khí bay mờ mịt.
Cả linh khí nơi đây cũng nồng đậm hơn trong