Tướng quân huyền giáp giữ hắn lại, sau đó nhanh chóng lách người ra khỏi lều lớn.
Triệu Bân ho khan, giờ mới hiểu người phải ra ngoài là ông ta.
Soạt!
Tướng quân huyền giáp vừa mới ra ngoài thì nữ soái đã vung tay thả màn xuống, ngăn cách chiếc lều với người bên ngoài.
“Đang muốn tâm sự riêng với mình ấy hả?”
Triệu Bân thầm nói, nhìn trái ngó phải, cả màn cũng thả xuống, bí ẩn thế.
“Ta có chuyện cần nhờ người giúp đỡ”, nữ soái cười nói.
“Tiền bối cứ nói là được”, Triệu Bân cười ha hả.
Nữ soái Xích Diễm không đáp mà chỉ khom lưng cởi áo choáng xuống, sau đó là chiến bào.
Triệu Bân nhắm hai mắt lại, lại là muốn tìm ta… Làm cái đó hả?
Nhưng hắn đã ảo tưởng quá nhiều.
Sau khi nữ soái cởi chiến bào ra thì chỉ lộ mỗi phần vai bên phải.
Có lẽ do da thịt quá trắng, khiến cho vết máu trên vai trần trở nên chói mắt đến lạ.
Triệu Bân híp mắt lại, cũng chẳng hề có ý tưởng lệch lạc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vết máu đó, có vẻ là vết kiếm, nhưng không phải là vết kiếm bình thường, xung quanh có vầng sáng u ám, sát ý quẩn quanh khiến vết thương không thể khép miệng được.
“Vết chém của cảnh giới Thiên Võ?”
Triệu Bân thầm nghĩ nữ soái Xích Diễm là cảnh giới Chuẩn Thiên, thiếu chút nữa là lên Thiên Võ, sát ý của Chuẩn Thiên không