Cùng với một tiếng động lớn, tên áo đen vừa mới lao vào hang động một giây trước đã bị bắn ngược ra ngoài, trên người còn cắm một cái nỏ lạnh ngắt, đương nhiên là kiệt tác của thiếu chủ Triệu gia rồi.
Hắn đã bày sẵn xe nỏ từ trước, khi nào lừa bịp không thành công thì hắn sẽ dùng tới phương pháp mạnh, cho ngươi nổ chết thì thôi.
“Sao có thể thế được...”
Tên áo đen bay ngược ra ngoài mà biến sắc, hắn ta cũng mờ mịt lắm.
Có trời mới biết tại sao một võ tu Chân Linh tầm thường lại có cả xe nỏ, trước đó hắn ta không hề thấy.
Chẳng lẽ nó đã ở trong hang động từ trước rồi?
Cũng trách hắn ta quá sơ ý, chưa gì đã lao vào bên trong, đâm đầu đúng vào đá tảng.
Uỳnh!
Màn đêm yên tĩnh khiến âm thanh này cực kỳ vang vọng.
Triệu Bân nghe thấy cũng rất sướng tai.
Khi nhìn lại thì tên áo đen thật thê thảm, nửa bên trên nổ bung nổ bét, máu thịt và xương cốt bay tứ tung.
Hai mắt hắn ta tối thui, vừa dính phải bùa nổ cấp cao vừa trúng phải một đống kim châm tẩm độc.
Nhưng tên này sống dai thật đấy.
Bị một cái nỏ đâm thẳng vào vị trí chí mạng trên người mà vẫn không chết.
Không chết cũng được thôi, sau này vẫn còn.
Uỳnh! Uỳnh!
Triệu thiếu gia bất chấp luôn, chỉ để lại một cái nổ, chỗ nỏ còn lại, hắn dùng hết trong một lần luôn.
Đùng! Uỳnh! Đùng!
Tiếng nổ liên tục vang lên,