“Gọi cũng không tỉnh, Liễu Tâm Như có thể ngủ bao lâu”, nhóc ham tiền nhỏ giọng nói.
“Có lẽ và vài ngày, cũng có thể là vài năm, mười mấy năm cũng không chừng”, Xích Yên chậm rãi nói.
Nói tới đó thì cô ta dừng lại một chút: “Nếu chưa đến thời điểm tốt thì sẽ không tỉnh lại”.
“Ngươi đừng làm ta sợ".
“Ngươi thấy ta nói có giống đang đùa không?”
“Đóng băng đi!”, lão Huyền Đạo vuốt râu: “Vài ngày còn được, nếu thời gian quá dài sẽ tổn thương đến cơ thể, dù sao cũng đang ngủ say, có khi huyết mạch còn chưa thức tỉnh thì đã chết đói”.
“Làm thế được đấy”, Xích Yên lại nói: “Ta cũng bị đóng băng ba năm”.
“Ta đi lấy giường băng”, Triệu Bân bèn xoay người.
Dưới địa cung của phụ thân có một chiếc giường băng, thế mới giữ được cơ thể mẫu thân suốt mười năm không tổn hao gì.
“Giường băng không dùng được đâu”, lão mập giơ tay lên, kéo Triệu Bân lại: “Liễu Tâm Như là người sống, mẫu thân người là người chết, hai người là khác nhau, theo lão phu nghĩ, tìm một quan tài băng mới là thứ thích hợp nhất, hiệu quả đóng băng tốt hơn giường băng rất nhiều”.
“Có ai biết nơi nào có quan tài băng không?”, Triệu Bân nhìn một lượt mọi người.
“Thành Vong Cổ có”, lão Huyền Đạo tìm chỗ ngồi xuống, tiện tay lấy bầu rượu ra: “Chỗ cha vợ Liễu Thương Không của ngươi có là một người nổi tiếng cất giữ nhiều bảo bối hiếm lạ! Theo ta thì chúng ta cứ tấn công sang đó, báo tên Đại Hạ Hồng Uyên ra rồi lấy nó về”.
Triệu Bân vẫn chưa nói gì, lướt nhanh ra khỏi cửa hàng binh khí.
“Nếu biết